....
Café Ca Dao ấm cúng, bé nhỏ vang vọng tiếng chuyện trò của vài vị doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi khách trẻ. M ngồi cùng anh bạn thân thiết cùng cơ quan bên cái bàn nơi ô cửa sổ nhìn ra trên dưới sân xanh lá. Laptop của anh đang bật Quick anh Snow. Hai người họ đang bao biện nhau chí chách và rộn rã. Âm thanh đủ nghe. Cô nhớ rằng, vài năm trước đây, cô từng nghe chương đệ trình này, cùng với ý trung nhân cũ, đó là câu chuyện về tách café muối. Sau lần ấy, cô không nghe nữa. Công việc và những cuộc gặp gỡ hay hò hẹn cuốn lấy M. Hình như là một chương trình cũ. M lặng im lắng nghe. Đối diện, anh bạn cô mải miết gõ những dòng lách cách gì đó, có nhẽ vào words. M không để tâm lắm. Màn đêm bao trùm đô thị cùng với không khí mang chút gió se lạnh báo hiệu cho những cơn mưa tiếp nối mưa. M khá phẩm bình thản. Cô vốn ghét mưa nhưng thay do quạu quọ và hạnh họe M bình thản đón nhận và sống chung với nó. Anh bạn có đôi mắt sáng nhìn M mỉm cười.
- Em thấy dễ chịu không? M hơi khó hiểu. Nhưng cô vẫn trả lời.
- Cũng được. Mỗi lần nghe Quick anh Snow em đều dễ chịu.
- Anh chỉ hi vọng có vậy. Anh bạn nheo mắt.
- Cảm ơn anh! M tớp lại văn bằng đôi mắt ấm kèm theo nụ cười. Cô không nghĩ rằng có ai đó biết được cô đang cố kỉnh tỏ ra bình thản.
- Chiều hôm qua, khi đi qua ngã ba, anh nhìn thấy em ướt nhoẹt đang trú mưa...
- ...
- Anh nghĩ rằng, với em, có lẽ là điều động tốt khi gắng sống chung với những nổi buồn! ánh mắt sáng dịu xuống.
- ...
- Mạnh mẽ lên em!
Khi những âm thanh rét mướt chung cuộc vang lên, M gục xuống nhòe nước trong đôi tay của mình. Bờ vai cô run rẩy. Anh bạn nhìn M. Cố cố để không chạm vào bờ vai đang run trong tiếng nấc nghẹn. Anh hiểu rằng ngay lúc này, mình cần im lặng. Cô cần những khoảng yên bình phẩm để nước mắt cuốn đi tất cả những ưu tư. Anh đã đúng. Sau khi thấm mệt vì chưng khóc, M ngước lên. Đôi mắt nâu ánh những tia nhìn ảm đạm. Cô mấp máy môi nói lời cảm ơn khẽ khàng rồi uống một ngụm nước trà nóng, nhìn ra phía cửa sổ nhòe ánh đèn.
Khi về đến nhà, cơn mưa cũng đã tạnh hẳn. Không khí mát mẻ và khô thoáng. M lên phòng, đóng sập cửa, mở notebook và cho phát nhạc Lệ Quyên. Cô ngó qua fb, lướt qua những cái icon đang phát sáng và dừng lại nơi cái tên quen thuộc. Một chấm đen. Anh đã ngủ? M mím môi rồi thoát ra. Cô nằm phịch xuống nệm, tay vắt qua trán và lan man suy nghĩ.
Tròn 7 ngày từ khi T đi. Cô vẫn như kẻ mơ du ôm vết đau cứa vào lòng mình văn bằng những dằn vặt khó tả. 3 tuần vừa qua đã vắt kiệt lấy hết của M vớ thảy sức lực để giờ cô gắng vực dậy nhưng quả thực khó khăn.
M ôm gấu bông vào lòng, xoa dịu nó mà cũng để dụ dỗ mình. Rồi man di chuyện sẽ qua, mạnh mẽ lên M nhé! M chìm vào giấc ngủ sâu.
Mùa lề đường nóng và trái tim rạo rực.
....
Những mùa vỉa hè trong kí ức
Phương Nam đang mùa mưa. Những cơn mưa xối xả mù trời đến nhanh và đi vội. Sau cơn mưa kéo dài từ trưa đến chập tối, ông trời đất ơi lặng lẽ kéo mưa đi, còn vài hạt mưa đỏng đảnh ì ạch lê mình và tạt xuống khắp các ngõ nhỏ. M khi ấy hãy còn là cô bé mới lớn dong dỏng và ốm. Duy có đôi mắt sáng và nụ cười tươi là nổi bật. M vốn lãng mạn từ bản chất thành ra không ngại những hạt mưa mỏng ướt vai, cô bé chạy qua nhà chị chơi.
Từ ô cửa sổ nhà chị nhìn thông qua nhà dì họ của M. Cửa sổ bên ấy thường xuyên mở. M ngồi trước khung cửa sổ nhìn ra màn mưa, hãn hữu nhìn vào ô cửa có cái dáng cao nhưng ốm của một ai đó trong nhà dì. Cô bé không bận tâm lắm cho đến khi cái bòng ấy cũng đến ngay cạnh cửa sổ, nhìn xuyên qua màn mưa, qua cửa sổ mà M đang ngồi ngó ra. Đôi mắt to và lấp lánh, chiếc mũi cao và khuôn mặt đẹp của gã trai xa lạ nào đó khiến M mở to mắt, bối rối, đỏ mặt và quay đi...
Những xúc cảm nảy nở giữa một ngày mưa trong trái tim thanh tân bắt đầu reo khẽ. Tim M thình thịch đập. Cái miệng muốn khép chặt chịa nhưng hai vành môi lại hé ra, chúm chím. Cảm giác xao động về một người khác phái thật khác lạ, lâng lâng và dịu ngọt.
Sau lần ấy, gã trai luôn luôn xuất hiện trước sân nhà dì. Giữa nhà dì và nhà M có một cái sân trống trồng một cây bàng to cao và xòe tán rộng râm mát. M hay viện cớ chơi cầu lông để tiến lại cái mảng sân gần cây bàng ấy, thảng hoặc liếc nhìn gã trai lạ đang ngồi đung đưa bàn chân nơi chiếc ghế đá trong sân nhà dì. Họ nhìn nhau, rồi lướt qua. Mỗi chiều ra sân chơi mà liếc ngang liếc dọc không thấy gã trai là M khó chịu và thắc thỏm lắm. Chẳng hiểu sao gã lại hay lảng vãng trước sân nhà M. Khi thì đi một mình ngang qua. Khi thì cùng với vài nhóc con em trong xóm với quần đùi, áo thun và trái bóng. Khi thì đi cùng với Anh L con dì. Chẳng biết thế nào mà mấy đứa oắt con trong xóm lại ghép đôi M với gã. Kì lạ là ngoài mặt M giả vờ nhăn nhó, chống đối nhưng trong lòng cảm giác ngọt ngào như đang nhai kẹo. Gã ấy có cái tên rất đẹp. Gã ấy có đôi mắt thật to. Lần đầu tiên, M thích nhìn vào đôi mắt của một người như thế.
...
Sau khi học xong và thi chuyển lớp 9 lên lớp 10, mẹ cho T vào miền Nam chơi. Thành phố xa vòi vọi cùng với những hứa hẹn về một chuyến đi chơi hè thú vị đã khiến T phấn khởi đến mức ngày ngóng đêm mong. Không nằm ngoài dự đoán, đó là một đô thị đẹp, yên phẩm bình và đông vui, náo nhiệt. T vốn thích mưa. T thích được tắm dưới màn mưa buốt lạnh. Nhưng bác đại đối không nên T đành ngoan ngoãn nghe lời.
Mùa hè, quê T nắng nóng chói chang, lạ thay miền Nam lại mát mẻ và xuất hiện những cơn mưa đột nhiên đến rồi bỗng đi. T hay đứng ngay cửa sổ nhà bếp của bác, nhìn ra con hẻm nhỏ nhòe mưa và lạ kỳ thay, một lần, ánh mắt của T nhìn xuyên qua cửa sổ nhà hàng xóm, có cô nhỏ bé nhắn ngồi nhìn ra màn mưa với vẻ mặt dịu dàng. Có thể nói rằng đó đích thị là rung động đầu đời của T vì chưng khi đối diện với đôi mắt trong veo ấy, tim T đập rộn. Những cảm giác khác lạ mà chưa bao giờ cậu có được khi gặp một bạn gái nào đó khiến cậu như người trên mây. Lúc nào T cũng tủm tỉm cười. Cậu không ngại ngần hỏi anh L về cô bé tóc dài đen nhánh ấy. Cô bé thua T một tuổi và học rất chăm. T viện lý vì chưng đi chơi nhiều hơn để ngang qua nhà cô bé ấy, để liếc nhìn vào và ngại ngùng ngó làm ngơ khi cô bé bắt gặp mình. T luôn luôn ra doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi trước sân nhà bác vào mỗi chiều, ngồi nhịp chân tỏ ra bình phẩm thản nhưng thực ra luôn luôn dõi ánh mắt về hướng cây bàng nơi cô bé ấy đang vui vẻ chơi cầu lông cùng bạn bầy trong xóm.
Một tháng lề đường trôi qua rất nhanh. T sắp phải rời miền Nam nắng ấm để về quê. Cậu cứ bứt rứt khó chịu và đâm buồn bã khi chưa có cơ hội chuyện trò với cô bé mà ngày về đã cận kề.
Rồi những cảm xúc khó tả ấy khiến đôi chân cậu không chịu yên. Trong một buổi sáng, T đi qua ngôi nhà ấy không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần ngang qua cậu chỉ dám liếc vào rồi ngại ngùng quay đi. Khi những ánh nắng chói chang gần lịm, T lại đi ngang một lần nữa. Lần này, cậu dạn dĩ nhìn thẳng vào ngôi nhà sơn trắng ấy, đôi mắt mở to đầy kiên nhẫn. Và thật bất ngờ, cô bé đã đứng ngay bậu cửa sổ từ lúc nào, đôi mắt tròn xoe và cái miệng chúm chím cất lên những lời trêu chọc:
- Làm gì mà ngó vào nhà người ta suốt thế? đi đâu mà đi qua đi lại hoài à. Giỏi thì vào đây chơi!
Tim T thình thịch đập. Khuôn mặt đỏ bừng và tay chân thừa thãi, đứng đơ ra ngại ngùng. Vậy là cô bé đó thường xuyên thấy cậu đi ngang qua, vậy tại sao cô bé ấy không để cho cậu nhìn thấy mình?những cả ngày bữa nay cậu đã đi lại biết bao lần có biết không? Những suy nghĩ lấn chiếm khiến T đứng yên bất động.
- Vào đây chơi đi T, mai về rồi phải không? bất ngờ, cô bé nói khẽ rồi mỉm cười. Ánh mắt trong veo ánh những tia nhìn trìu mến. Tim T lại rộn ràng bay biến nhảy. Lần đầu tiên họ trò chuyện với nhau, cũng là lần chung cuộc được gặp nhau khiến tim T siết lại. T bạo dạn những bước chân vào ngôi nhà cô bé và mỉm cười ngồi nơi chiếc ghế dài trong phòng khách.
- Sao biết mai T về? giọng nói của cậu rất nhỏ để che giấu nỗi buồn và sự ngại ngùng.
- Ai cũng nói vậy! M im lặng nhìn thẳng vào khuôn mặt của T. Sóng mũi cao, đôi mắt to đẹp lạ lùng làm tim cô bé xao động.
- Ừ mai T về rồi. Cậu tiền thốt được từng ấy lời rồi ngại ngùng pha lẫn những nổi buồn nhìn ra mảng sân nhạt nắng.
- ...
T lấy hết anh dũng nhìn vào khuôn mặt M. Đôi mắt trong vắt và khuôn miệng nhỏ xinh. Những nét khả ái hiền hậu toát ra từ cô bé khiến T sững ra, bối rối và đỏ mặt quay đi. Cô bé chạy vào nhà làm chi đó rồi trở ra với một tờ giấy gấp đôi, chìa ra cho T.
- Địa tiền của M đó. Về ngoài đó nhớ viết thư vào nha! giọng nói nhỏ nhẹ và nụ cười hiền làm T ngẩn ngơ. Cậu đón lấy và gật khẽ rồi bối rối nói như cương quyết:
- T sẽ viết thư cho M vào đầu năm học. M nhoẻn cười. Nụ cười của cô bé 14 tuổi trong vắt như nắng mai mùa hạ. T biết rằng, cả hai sẽ nhớ nhau, rất lâu.
........
Những năm ấy, internet chưa có. Liên lạc với nhau là những lá thư nối từng vùng miền đất nước. T ngày ấy đã là cậu trai lớp 10 cao vượt trội nhưng gầy nhom và lạnh lùng, khép kín. Niềm vui của T là vài tháng nhận những cánh thư của M và phấn khởi lẫn hân hoan phúc âm lại. Họ sẽ chia những buồn vui trong cuộc sống, thăm hỏi về việc học, gia đình và đều đặn như thế, không ai nói với ai về những cảm xúc tinh khôi trong tim mình như giọt sương đọng, không ai nói với ai về những nổi buồn và nổi nhớ khi cách xa. 15 tuổi không cho phép T vượt xa những giới hạn. T chừng đỗi và M cũng thế. Duy họ biết rằng gia tộc thực sự cảm mến nhau.
Mùa vỉa hè năm lớp 10 của T thật sự có ý nghĩa khi tháng 4 năm đó M viết thư báo tin rằng cô sẽ về quê chơi cùng với gia đình và muốn gặp lại T. Cậu phấn chấn thức cả đêm để nghĩ suy viết cho M một lá thư thật dài nhưng chung quy lại lại là hứa rằng khi M về cậu sẽ dẫn M ra biển, dẫn M đi chơi đây đó chứ không nhìn nhau từ xa như lần đầu gặp nữa.
Mùa hè năm ấy đến nhanh như hi vọng đợi. T cứ ra ngóng vào trông. Họ không có điện thoại liên lạc. Cậu như người trên mây khi không nghĩ ra cách nào để gặp M dù nhà T và nhà cậu của M cách nhau vài km. Nhưng vào một ngày nóng và nắng chói chang, cửa nhà T rộn ràng tiếng chào hỏi và khi nhìn qua song cửa sổ, T giật mình đến sững người khi nhìn thấy M đang loay hoay gạt chống xe đạp và chào mẹ mình. Cậu lật đật vào thay ngay chiếc áo sơ mi trắng rồi bối rối ra phòng khách. M đi cùng vài người con gái khác. T biết họ. Những cô chị họ của M là bạn học cùng trường học thời cấp hai của T. Họ bối rối nhìn nhau và hỏi thăm sơ sài khác với những gì họ từng thảo luận qua thư. Ngày hôm sau M vào miền Nam. Lời hứa của T chưa thực hiện được. Sau lần ấy T viết thư xin lỗi và hứa hẹn về một ngày nào đó có đủ thuận tiện sẽ cùng đi bên cạnh M, để nói chuyện nhiều hơn. Những lá thư vẫn đều đặn khắc sâu thêm tình cảm của hai người dành cho nhau. Đó là thứ tình cảm dịu dàng và sâu đậm.
M vẫn thường xuyên cất giữ những lá thư T gửi. Thi thoảng, cô lục tủ đựng đồ cá nhân và đọc lại những lá thư của T bằng thái độ nâng niu, trân trọng. Không một ai có thể làm M rung động văn bằng người con trai ngoài mặt toát giả tảng lãnh đạm nhưng ẩn sâu trong đáy mắt những tia nhìn ấm áp. Và T cũng không cho ai xen vào trái tim mình khi nó khắc sâu hình ảnh cô bé tóc dài với đôi mắt nâu dịu dàng.
Năm M lên lớp 11 thì T lên 12. Việc học và thi cử cuốn T vào vòng xoáy. M cật lực ôn luyện cho những cọ thi học sinh giỏi huyện và tỉnh. Đến mùa lề đường năm đó, gia tộc dần bặt tin nhau.
M vẫn không ngừng tìm cách nối lại sợi dính líu giao thông cũ nhưng vô vọng. Tin từ anh L và các chị ở quê rằng T học xong 12 một mai Hà Nội học. Internet lúc ấy đã nối đến tận từng vùng miền nhưng M vẫn phải hụt hẩng khi chẳng thể nào biết tin T mặc dù chỉ là một dòng địa chỉ. Những mùa lề đường của đời học sinh của gia tộc trôi qua trong bình phẩm lặng. T vẫn luôn day dứt về M, về những tình cảm trong veo của thuở yêu đầu nhưng rồi khép lại, phần bởi chưng cậu nhút nhát và ngại ngùng không dám nhờ mẹ gọi điện hỏi hai bác ở miền Nam. Mà T sẽ nhờ mẹ như thế nào khi cậu luôn luôn giấu vớ cả mọi rợ người về ái tình dịu dàng cậu dành cho M bé nhỏ?
Khoảng cách khiến bầu trời của họ mất dấu nhau. Năm 18 tuổi T đi du học. Khép lại những rung động những tình cảm giấu kín văn bằng việc chuyên chú vào học và làm ăn ở Sing rồi trở về sau 7 năm. T vẫn chọn Hà Nội làm điểm dừng chân và chưa bao giờ thôi nghĩ về M, dù trong những giấc mộng của anh M đã trưởng thành, có một gia đình nhỏ và những đứa con xinh xắn.
...
Bầu trời đất ơi của anh và bầu trời đất của em.
Hà Nội luôn luôn mang đến những cảm giác thanh bình phẩm và yên ả. T vẫn giữ gương mặt lãnh đạm và nhìn đời văn bằng ánh mắt của chàng trai kiên định. Sau nhiều năm du học và làm việc ở quốc đảo Sư Tử, anh trở về. Thật không dễ dàng để hòa nhập với cuộc sống mới do lẻ loi giản anh đã sống, học tập và làm việc ở một môi trường học hiện hết sức trong một khoảng thời gian đủ dài. Ngày trở về, T lần thần rất lâu nơi trường bay lộng gió, thầm nghĩ rằng có thể sẽ chẳng bao giờ anh quay trở lại nơi này. Anh sẽ trở về bên gia đình và cống hiến cho quê hương. Những yêu thương xót với mảnh đất gắn bó nhiều năm khiến lòng T chùng xuống. Anh cố gắng vượt qua những nhói đau nơi lồng ngực, đeo kính đen và lên máy bay...
Chàng trai 27 tuổi chưa hẳn là chưa từng yêu ai đó. Những rung động thông thoáng qua, những xúc cảm dịu dàng và thái độ lạnh nhạt của T khiến những cô gái anh đem lòng mến yêu thường xuyên lướt qua cuộc đời anh. Và rồi Vi xuất hiện. Vi yêu anh theo cách của những cô gái trẻ luôn tâm huyết căng tròn và làm bít tất cả để vui lòng người mình yêu. T rộng lòng đón nhận. Anh cần một ái tình đủ sâu kéo anh ra khỏi những trống trải và thiếu hụt của một thời trẻ tuổi.
...
Hà Nội và Vi có nhẽ sẽ trở thành ra hoàn hảo nếu một ngày bất chợt anh không trở về quê thăm nhà, vào phòng và mở cánh cửa tủ đựng đồ của mình thời còn đi học. Những lá thư của M rơi ra. Tấm hình của M trong ngăn kéo lên mùi gỗ cũ. Đôi mắt trong veo và dịu dàng như những nốt nhạc bỏng rát cứa vào tim T thật khẽ. Anh nằm phịch xuống giường, mở to mắt đọc những lá thư xưa cũ. Tất cả còn nguyên lành và mới mẻ như ngày hôm qua. Tình yêu đầu của T, cô bé ngày xưa ấy hẳn đã lấy chồng như trong những giấc mơ anh vẫn thấy lúc ở Sing. Bao giờ anh sẽ lại tìm thấy cô giữa bề bộn cuộc sống?!?
...
- Anh có nhớ em không?
- Câu trả lời vẫn là không! Q nheo mắt và cười. Hàm răng trắng như thu cả một trên dưới trời đất rực nắng.
- Không là không? M nhíu mày dò xét.
- Ừ!
Đến lúc này thì cô chấp thuận lặng im và thua cuộc. Đừng hi vọng rằng Q sẽ nói nhớ cô. Trong từ điển của Q không có những từ yêu thương xót ấy. M khẽ cười chua chát. Sao cô lại đem lòng yêu mến cái gã trai lạnh lùng này nhỉ? sao lại chọn lựa ở bên cạnh một người luôn luôn hờ hững và bàng quan với mình? M bất đồ khẽ thở dài. Cô luôn tự hỏi, điều động gì làm cô lựa chọn con đường đi bên cạnh Q mà không là một ai khác? sao cứ phải là Q mà không là một người tình thương và làm cô vui?
Từ lúc gia tộc gặp nhau, yêu nhau và tới tận lúc này, khi thạch sùng quan hệ của gia tộc công khai cho bàn dân thiên hạ biết, Q chưa một lần nói yêu M. Vậy thì đừng hi vọng rằng Q sẽ nói rằng anh yêu cô như lẽ hẳn nhiên cô muốn thế. Nhiều lúc buồn và tủi thân, M nhìn xoáy vào Q:
- Tại sao anh lại ở bên em, yêu em?
- Vì em yêu anh! vậy mà cũng hỏi.
- Chứ anh có yêu em không? đôi mắt của M lóng lánh nước.
- Không! cái miệng của Q khẽ cười nhưng vòng tay ấm của Q lại siết lấy cô, hôn vào đôi môi cô những nụ hôn dài và bất tận. M ngập trong những dỗi hờn và ấm áp ấy, không làm được điều động gì khác, chả hạn như sẽ gỡ môi Q hay đôi tay của anh ra
...
Kí mỏ ác mối tình đầu
Trên FM đang phát một câu chuyện khá hay và buồn. M như kẻ chiêm bao du khi ngồi bất động trong căn phòng đóng kín. "Mặt trời cũ, bầu trời đất ơi cũ nhưng những đám mây sẽ khác". M để cho mình khóc. Cô vùi mình trong một buổi chiều loang nắng để thấm những lời của một ai đó viết cho thạch sùng tình lỡ của mình khi gia tộc gặp lại nhau sau nhiều năm. M nghĩ đến T. Hà Nội và một ai đó đang ôm lấy anh thật chặt. M đớn đau đến tê bại liệt các hệ tâm thần khi bít tất cả những xúc cảm yêu thương, hờn dỗi ùa về. Cô mở laptop, online fb và vào fb của T. M nhìn đắm đuối tấm hình T bên bãi biển ngập nắng. Nụ cười, ánh mắt, sóng mũi, đôi môi và khuôn mặt ấy thu tất cả trong đáy mắt long lanh của M. Cô gái 26 tuổi cảm thấy đau khẽ nơi trái tim còn run rẩy bởi những xúc cảm trong trẻo của thời vụng dại. Mối tình đầu của cô, bầu trời ơi của cô đã xuất hiện.
M ôi thôi gặp Q. Cô không nhắn tin hay gọi điện cho anh và Q cũng tợp lại văn bằng sự im lặng. M dành nhiều thời gian để trò chuyện cùng T. Họ say sưa kể cho nhau nghe về những tháng năm mất giao thông và về những khoảng trời đất ơi bé nhỏ hiện tại.
Cuộc sống của M thay đổi. Cô cười nhiều hơn và hân hoan hơn. T vẫn nói với M về những điều động giản dị:
- Rồi T tin rằng M sẽ hạnh phúc bên một nửa yêu thương mình.
- M cũng tin như vậy.
- T đang xem lại tấm hình của M gửi cho T ngày xưa.
- M cũng đang đọc những lá thư của T 11 năm về trước.
- Thật hạnh phúc khi tìm lại được M sau ngần ấy thời gian. T không nghĩ rằng M vẫn chưa lấy chồng.
- T có biết rằng M xoành xoạch nhớ đến những lời cuối của T trong lá thư chung cuộc khi chúng ta mất tin nhau không? T có nhớ T đã nói gì không?
- T không nhớ lắm.
- "M mãi mãi là người con gái T yêu xót thương nhất"
Hà Nội đêm se lạnh. T xốn xang nhìn màn hình laptop. Khuôn mặt M tươi cười và vẫn ánh mắt màu nâu ấm áp. M không thay đổi lắm so với ngày xưa, khác đi nữa cô trở nên xinh xắn và đẹp hơn nhiều. Làm sao anh có trạng thái quên được những gì anh từng viết trong thư cho M. M đích thị là vệt sáng trong thời đi học vong hồn nhiên của anh. M chính thị là nắng ấm và làn gió mát cả một thời hoa mộng. Tất cả những gì liên quan đến M anh đều nâng niu và gìn giữ.
- Rồi đến một lúc, T sẽ trực tiếp kiến nói với M những lời ấy chứ không phải qua thư nữa, M tin không?
- Nếu ngày xưa mình không mất liên lạc với nhau, thì bây chừ sẽ thế nào? Tay M múa trên bàn phím
- Sẽ là một gia đình nhỏ. T sẽ luôn ở bên cạnh và yêu thương M.
Bàn tay T run rẩy. Anh gắng nén những xúc cảm dâng trào và lặng yên rất lâu nhìn màn hình laptop. Anh đã nói thật những gì mình nghĩ. Nếu 10 năm về trước, gia tộc không bặt tin nhau, T sẽ làm vớ cả để ở bên cạnh M. T luôn luôn yêu M, gia tộc luôn yêu nhau. Những xúc cảm yêu thương trở về, bổi hổi và quay quắt. T ngủ quên khi màn đêm buông xuống. Những cuộc gọi réo rắt của Vi không khiến anh bận tâm.
...
M vẫn không ngừng khóc. Cô nhớ T da diết. Họ vẫn ở hai đầu nổi nhớ. M hình dong đến khoảng trời đất ơi xưa cũ. Những tháng năm dài không có T. Những ái tình qua đi ứ đọng lại những vết thương rỉ máu, không có T. Những buồn vui của T không có cô bên cạnh. Điều gì khiến 10 năm qua như một giấc mơ? điều động gì khiến những tình cảm tưởng vùi chôn trong kí vãng sống dậy? điều gì khiến nó trở nên mãnh liệt hơn thuở yêu đầu?
Nhưng vớ cả đã muộn. T vừa báo rằng T sẽ lại đi xa. Anh sẽ lại ra đi như đã từng ra đi và mất dấu. M gần như ngã quỵ và bất lực. Một lần nữa ông trời đất lại kéo khoảng trời của cô đi. M muốn giằng xé tất cả nhưng rồi cam chịu nhìn vào đôi mắt sâu hút của T, chìm vào những mộng mị mị.
Sự lựa chọn của bầu trời.
- Anh xin lỗi! T khẽ siết lấy đôi tay của Vi bé nhỏ vào một trên dưới lặng khi anh nói lời chia tay.
- Em sẽ làm tất cả miễn anh đừng đi. Em sẽ làm bít tất cả chỉ cần có anh! Đôi mắt Vi mọng nước. Bàn tay cô run rẩy nắm lấy tay T trong vô vọng.
- Anh nhận ra rằng anh cần phải đi xa. Tình yêu mà em dành cho anh luôn luôn khiến anh thấy ấm áp. Nhưng anh cần những khoảng trời đất khác, không có em. Tay T vẫn siết chặt chẽ lấy Vi.
- Tại sao? Vi bật lên sực nức nở.
- Anh vẫn chưa thật sự muốn gắn thế hệ anh vào em! T nói thật khẽ, chân thành và cay đắng.
Họ từ biệt nhau trong bình phẩm lặng. Vi vẫn cố liên lạc, cố kỉnh giữ chặt chẽ lấy T dù rằng biết là khó khăn. T vẫn nghe telephone của Vi, như cách anh bồi hoàn cho sự tổn xót thương và ái tình Vi dành cho anh. Sau một tháng nữa anh sẽ lại ra đi. Anh quyết định trở lại Sing sống và làm việc. Anh sẽ học cao học và ít nhất 5 năm nữa mới trở về. Vi chẳng thể chờ đợi anh nhiều như thế. Anh cũng không muốn ai chờ đợi anh. Tình yêu là một cái gì đó rất khó gọi tên. Anh cũng thực sự cân nhắc nhiều với quyết định của mình khi tạm biệt Vi nhưng rồi chung cuộc lý trí vẫn thắng. Anh vẫn phải đi xa.
...
2 tuần sau đó T sống những ngày đầy xáo trộn. Sự xuất hiện của M và ái tình ngày ấy kéo T vào mộng mị cung không lối thoát. T thường cười chua chát rằng thế cục lắm những bất ngờ. Tại sao M không xuất hiện sớm hơn? Tại sao họ lại tìm được nhau khi anh đã quyết định xong tất cả? nếu như anh tìm lại được M sớm hơn anh có ra đi không? Và anh sẽ làm chi để ở bên cạnh người con gái mình đã từng và vẫn rất yêu ấy?
M gửi cho T một dòng tin. Dặn anh phải mở mail ra liền bởi chưng đó là điều cuối cùng cô muốn dành cho anh trước khi anh bay.
Hai đầu nỗi nhớ thường xuyên day dứt và tự khắc khoải khi nghĩ đến nhau khiến họ mềm nhũn. M mỉm cười rồi lao ra phố. Những con đường vàng màu hoa Hoàng Điệp khiến M rộn lòng. Thành phố của M có biết bao nhiêu những con đường, và con đường nào cũng khiến M yêu tha thiết. Này là con đường hoa Bò Cạp vàng rực xa trung tâm, này là con đường hoa Hoàng Điệp vắng lặng nối ra khu dân cư mới hay con đường Bằng Lăng tím ngát trong trọng tâm thành phố nối dài ra biển, tất cả đều đẹp dịu dàng và níu chân M mỗi ngày. Khi biết tin rằng ngày gia tộc gặp lại nhau chưa vẹn tròn vui thì cũng sẽ là những ngày ngắn ngủi họ được chung với nhau một bầu trời đất ơi nhỏ bé khiến tim M thắt lại. Cô viết những dòng tùy bút gửi lên FM và đề trao tặng thạch sùng ngọn ngành tười đẹp. Thật như những gì M hi vọng đợi. Bài viết ấy sẽ được phát trước khi T bay.
Ai đó đã nói đúng: "bầu trời ơi cũ, thái dương cũ nhưng những đám mây sẽ khác". Rồi gia tộc sẽ lại trở về cuộc sống cũ, trước khi tìm thấy nhau. Họ sẽ lại sống cuộc sống của riêng mình mà không có người kia bên cạnh. Họ sẽ thường xuyên mang theo mối tình đầu thơ chiêm bao ấy, làm hành trang cho những doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nẻo đường sau. Và bít tất nhiên, M vẫn yêu T như ngày xưa, khác chăng, tình yêu ấy sẽ biến thành động lực để M can đảm lựa chọn hạnh phúc và lối đi cho mình.
Vài ngày sau khi biết tin T sẽ lại đi xa, M nói lời tạm biệt với Q văn bằng một dòng tin nhắn ngắn: "mình từ biệt nha anh! Em cần một người xem em là cả bầu trời". Q nhắn lại: "anh xin lỗi". Họ cũng từ biệt nhau trong phẩm bình lặng. Tuổi 26 của M có những ngã rẽ và M tin rằng ngã rẽ ấy là sự đúng đắn mà cô có trạng thái làm được. Dẫu thế nào, ái tình cũng là ngọn lửa soi đường cho hạnh phúc.
...
T trở về phòng. Mở mail và vận chuyển phần tệp tin M gửi. Anh nằm xuống giường. Tay vắt lên trán với những suy nghĩ rời rạc. Giọng cô phát thanh viên trầm ấm vang lên. Anh yên tĩnh nghe và cảm nhận những nỗi đau xâm lấy tim mình, từng đợt.
"Sau đây là tùy bút của một bạn có tên M gửi cho mối tình đầu tươi đẹp của mình. Tình yêu luôn luôn là một điều động gì đó dịu dàng và thiêng liêng. Chúng ta cùng lắng tai nhé:
VIẾT CHO ANH VÀ MÙA HOA HOÀNG ĐIỆP
Tháng 5 rực vàng màu hoa hoàng điệp trên những con đường quen. Mỗi buổi sáng trời ấm và thanh khiết mùi sương đọng, em cho những vòng xe tròn đều trên con đường thơm mùi lá cỏ và hương hoa, hít ngửi đầy phổi mình những thanh âm trong trẻo mang vị nhàn hạ và nghĩ về những ngã đường ngược xuôi với một đô thị xa vòi vọi in dấu chân anh!
10 năm có là dài không anh? đếm hai bàn tay còn dư những trên dưới lặng đợi chờ. Có nghĩa là ta bặt tin nhau chừng ấy thời kì trên bàn tay để rồi ngỡ ngàng nhận ra ngày em 16 và 26 tuổi vẫn còn nguyên lành thương nhớ anh!
Em vốn là cô gái lãng mạn yêu màu vàng của nắng. Em yêu màu của nỗi nhớ như những rung động đầu thế hệ thường xuyên nhẹ cứa da diết vào tim. Chẳng còn là cô bé của ngày xưa hay lén nhìn anh nơi bậu cửa, hay lén nhìn anh mỗi khi đứng dưới gốc bàng nhà quy hàng xóm, tuổi thanh xuân nhẹ nhõm lướt qua và để lại nhiều uẩn trắc cùng những vết đau sâu hoắm dằn vặt vẫn không lấp được nơi trái tim rộn rạo những xúc cảm nguyên vẹn của những rung động đầu đời và một ái tình mở ngõ- dành cho anh!
10 năm đã qua đồng nghĩa với tuổi xanh chúng mình không đồng hành cùng nhau, không có nghĩa em quên mất sự tồn tại của anh hay những xúc cảm dịu dàng. Em vẫn là em của ngày xưa khi tìm thấy anh giữa bề bộn cuộc sống và chua chát nhận ra rằng ông trời đất ơi khéo trêu ghẹo khi tìm được nhau thì anh sắp sửa đi xa.
Em chẳng biết rằng mình có thể làm gì để đổi thay mọi thứ. Để giành lại anh như vẫn thường xuyên ao ước. Hay là để mọi chuyện yên bình qua đi cho đúng điều thiên hạ vẫn luôn luôn triết lý: tình đồng cân đẹp khi còn dang dở...
Mối ngọn nguồn của em-Anh- tình cảm thầm kín tràn trề những cung bậc luôn luôn là điều gì đó thiêng liêng trong em.Anh ở thành thị ấy có nắng chói chang cứa vào da thịt bỏng rát, em ở thành phố này âm vang tiếng sóng vỗ ngày đêm và không ngớt nghĩ về anh, nghĩ về 12 năm trước chúng ta gặp nhau. Anh có biết loài hoa hoàng điệp vàng rực không? Khắp danh thiếp ngã đường em đi luôn luôn tỏa mát những cây hoa vàng như nắng ấm. Em thèm được cùng anh dạo dưới những con đường vàng ấy cho thời kì ngưng lại, chỉ có hai ta.
Đồ ngốc à, 12 năm lặng lẽ lướt qua, mắt em và anh đều xuất hiện những vết nhăn của năm tháng, vẫn biết thường xuyên dịu dàng khi nghĩ về nhau, nhưng rồi khi con đường anh đi, bầu trời anh sống không có em, sẽ thế nào? Rồi cũng sẽ đồng cân có mình em trên con đường hoa vàng ấy thương nhớ anh! Và cái tình yêu đầu ấy rồi cũng sẽ như ước chừng mây lướt qua bầu trời ơi cao vợi, ứ đọng lại trên lá cành, như giọt sương đọng trên lá cỏ. Thời gian và khoảng cách sẽ nhấn chìm vớ cả, duy có tình yêu em dành cho anh thường xuyên ấm áp, thường xuyên rạo rực như thuở yêu đầu!
Hoa hoàng điệp đẹp lắm anh biết không?"
T lần thần và trống rỗng. Anh cầm phôn nhắn cho M rằng anh đã nghe và cám ơn cô về tất cả. M im lặng.
Hà Nội những ngày đầu lề đường nắng phủ vàng khắp danh thiếp ngõ nhỏ. Anh nhớ miền Nam nắng ấm trong kí ức. 5 năm nữa khi trở về, anh nhất định sẽ ghé thăm.
Như Nguyệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét