Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014
Anh sex ola - Em là người đã chôn xác tôi (phần 3)
Gia Khánh khẽ gật đầu.. Thì ra tên Gia Hân
_ " Hân đang lau dọn trên tầng 5 thưa thiếu gia!”
_ "Cảm ơn các em!”
Gia Khánh quay người đi…Chuyện này cần làm rõ mới được.
_Tầng 5, công ty " Hoàng Gia”_
Gia Hân cặm cụi lau sàn nhà anh sex ola và các ô cửa sổ bằng kính. Mái tóc búi hờ bị tuột vài lọn tóc dài , hơi xoan ở phía đuôi khẽ buông thõng trên vai.
_ " Gia Hân!”
Gia Khánh lên tiếng.
Nó quay ra .Cúi đầu..:
_ "Vâng thưa thiếu gia!”
Gia Khánh không nói gì cả, đứng lặng nhìn nó. Anh đnag chờ xem bao lâu nữa thì chuyện đó sẽ lại xảy ra.
_5 phút_
_10 phút
Bốn con mắt nhìn nhau chăm chú…Bỗng một câu nói vang lên:
_ " Không có gì! Ta gọi cho vui vậy thôi mà!”
Gia Hân mở to mắt…Còn Gia Khánh ngại ngùng quay đi. Chẳng có hiện tượng gì cả.
_ "Á!”
Tiếng hét của Gia Hân làm Gia Khánh giật mình. Quay lại
Cái quai của xô nước mắc vào chân Gia Hân làm nó ngã sóng xoài. Gia Khánh vội bước lại gần Gia Hân
_ "Em có sao không?”
Gia Khanh lên tiếng khi còn ở cách khá xa Gia Hân. Gia Hân lắc đầu và loay hoay ngồi dậy
_ "Chờ đó! Tôi đỡ em!”
Một bước. . . Hai bước. . .Ba bước.. .
"Đoàng!”
Gia Khánh đứng sững…Anh lại nghe thấy tiếng sấm đó. hinh sex ola Khi khoảng cách của 2 người chỉ có khoảng 1-1,5m…Gia Hân tự mình ngồi dậy, nhìn Gia Khánh lúc này đang đứng như " Trời trồng”…Gia Khánh nhìn Gia Hân rồi bước lùi lại, quay người…Cứ thế đi.
Trong khi Gia Khánh chết điếng bước về phòng làm việc thì Gia Hân vẫn ngồi chết trân trên sàn…Hình như nó vừa dọa cậu Hai sợ chết khiếp.
Gia Khánh về phòng làm việc, anh rót một cốc nước lọc…và…uống. Không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Gia Khánh ngẫm nghĩ. Đây không thể là tiếng sét ái tình như người ta hay nói được. Rõ ràng là tiếng sấm mà.
_5 phút sau_
Trên màn hình máy tính hiện ra sơ yếu lí lịch của Gia Hân. Mọi thứ đều bình thường. Gia Khanh nheo mắt:
_ "Cô ta có khả năng dị thường thì chắc cũng có thể che dấu nó. Chắc chắn cô ta là. . . !”
Dừng 1 phút để tìm từ thích hợp…Gia Khánh lẩm bẩm:
_ "Dị nhân!”
Sau đó anh tắt sơ yếu lí lịch của nó đi. Tuy là không biết có chuyện gì nhưng anh biết cứ tránh xa nó ra là tốt nhất.
_Một tháng sau_
_ "Thiếu gia!”
Gia Khánh ngẩn đầu lên nhìn cô tạp vụ đang đứng trước mặt
_ "Em có chuyện gì sao?”
_ "Vâng!”
Ánh mắt của Gia Khánh rời khỏi anh sex moi cô gái và tập chung nhìn vào màn hình máy tính:
_ "Em nói đi!”
_ "Từ hôm nay, cô ấy sẽ thay em quét dọn phòng làm việc của thiếu gia!”
_ " Được rồi! Các em cứ làm việc của mình!”
Gia Khánh nói khi mắt vẫn dán vào máy tính . Sau đó cô tạp vụ cũ đi ra ngoài… Gia Khánh không mấy bận tâm.
_ "Chào thiếu gia!”
Gia Khánh không rời mắt đi, đáp:
_ "Chào em!”
_ " Em có thể quét dọn bây giờ chứ ạ?”
Gia Khánh ngẩng đầu lên sau khi xử lí xong việc
_ " Tất nhiên! Em cứ làm việc của mình…đ…i!”
Ánh mắt của Gia Khanh nhìn trân trân vào cô gái . Đó là Gia Hân
Gia Hân cúi đầu:
_ " Từ giờ em sẽ lau dọn ở đây hy vọng thiếu gia. . .
_ " Thôi được rồi!”- Gia Khánh cắt ngang
Gia Hân đứng sững…Một phút sau, Gia Khánh lên tiếng:
_ "Em có thể đi ra ngoài được rồi!”
Gia Hân nhìn Gia Khánh vẻ khó hiểu:
_ "Nhưng thiếu gia à! Em chưa có. . .
_ " Được rồi! Không cần mà!”
_ " Nhưng thế này thì. . .
_ "Ta đã nói là không sao mà!”
Gia Khánh vội nói cắt lời Gia Hân. Gia Hân chau mày…Nó không hiểu vị " Nhị thiếu gia” này đang muốn nó làm gì? Gia Hân tiến lại gần:
_ "Em sẽ làm nhanh thôi ạ! Không gây ồn đâu ạ!”
Theo một phản xạ tự bảo vệ mình Gia Khánh thu vội 2 chân lên chiếc ghế
xoay đang ngồi. . .
_ "Ta đã nói là không sao mà!”
Gia Hân mặc kệ lời nói đó. . Nó tiến lại gần bàn làm việc của Gia Khánh. Một bước…Thêm môt bước…Thêm bước nữa . ..Và. . .
_ ‘ Đứng lại đó !’ – Gia Khánh phi thân lên cái bàn làm việc và hét lên…
Gia Hân trố mắt nhìn cảnh tượng đó
_ ‘ Thiếu gia à ! Em. . .
_ ‘ Đứng đó ! Hoặc là em tiến thêm một bước và tôi sẽ xa thải em ! Hoặc là đi ra ngoài và không cần dọn dẹp. Em chọn đi !’
Gia Hân nhìn Gia Khánh…Cô quay người, kéo xe đẩy ra ngoài…
‘Rầm’. . .
_ ‘ Anh ta nghĩ mình là con ‘Chủ tịch’ thì oai vậy sao ?’
Dừng lại 1 phút.
_ ‘ Ờ…Mà kể ra thì oai thật còn gì !’- Gia Hân lẩm bẩm và đi về phía đại sảnh tầng 1
Gia Khánh tuột nhẹ từ cái bàn làm việc xuống đất. Hú vía ! Nhưng cứ đuổi cô ta đi cũng không phải cách hay. Thôi kệ ! Gia Khánh thở dài, tạm thế này cũng được
_Sáng hôm sau, 6h00p tại cửa phòng giám đốc tầng 3_
Gia Hân khẽ lấy chìa khóa để mở cửa phòng làm việc của Gia Khánh. Nhưng cũng lạ, cửa không bị khóa…Bên trong tối om, có lẽ hôm qua Gia Khánh đã quên khóa cửa. Gia Hân không muốn bị quở trách hay trừ lương vì 1 lí do rất chính đáng- Nhị thiếu gia không cho nó dọn phòng. Gia Hân bước khẽ đến bên bàn làm việc của Gia Khánh…Lau dọn sớm 1 chút thì Nhị thiếu gia sẽ không biết…Nhưng
" Đoàng”
Tiếng sấm rền vang bên tai Gia Khánh làm anh giật mình…Bật dậy hét toáng lên:
_ " Trời sập…Trời sập…”
Bị giật mình Gia Hân cũng hét toáng lên và lấy giẻ lau đập liên tục vào Gia Khánh hét ầm lên:
_ "Á…Ăn trộm! Ăn trộm!”
Tiếng hét của Gia Hân là Gia Khánh giật mình…Anh nói:
_ " Từ từ…Ta không phải trộm! Ta là…
Gia Hân chẳng quan tâm tới việc đó, cái giẻ lau liên tục đập vào tóc , mặt và quần áo của Gia Khánh làm anh đau rát…Anh phải cố chạy ra khỏi tầm tay của Gia Hân. Sau đó mới dõng dạc:
_ "Từ từ nào! Ta không phải trộm!”
_ "Gì chứ? Không phải trộm thì là …ơ…
Lúc này Gia Hân mới chịu nhìn vào Gia Khánh
_ " Ơ…Thiếu gia!”
_ " Là ta!”
Gia Hân chôn chân tại chỗ ..Một lát sau mới nói được một câu :
_ ‘ Em…Xin lỗi ạ !’
Gia Khánh lắc đầu :
_ ‘ Không sao ! Nhưng 1h30p nữa mới đến giờ làm em đến sớm vậy làm gì?’
Gia Hân gãi đầu:
_ ‘ Em…Em…Em nghĩ thiếu gia ghét bị em đụng vào đồ của thiết gia nên định đợi khi thiếu gia chưa tới quét dọn…Á! Sao thiếu gia cũng ở đây giờ này?”
Gia Khánh bật cười khi thấy Gia Hân như thế
_ ‘ Hôm qua ta ngủ lại đây!”
_ ‘ Vâng…Á ! Người thiếu gia dơ hết rồi, để em lau lại cho thiếu gia !’
‘ Phụt…’- ngụm nước trong mồm Gia Khánh phun ra…Anh bật dậy…
_ ‘Không ! Không cần ! Ta không sao ! Em cứ đứng im đó !’
Gia Hân trùng mặt xuống…Hai cái má xị ra trông rất yêu. Gia Khánh đọt nhiên cảm thấy tội lỗi…
_ ‘ Được rồi ! Ta không có ghét em ! Nhưng Gia Hân này. . .
_ ‘ Vâng !?’
Gia Khánh nheo mắt , nói chuyện này quả thật có hơi… " Lố bịch”
_ " Em…Có khả năng đặc biệt chứ?”
Gia Hân nhìn Gia Khánh đầy nghi ngờ
_ " Khả năng đặc biệt? Ý thiếu gia là gì?”
Gia Kháng chống một tay lên trán nhìn Gia Hân, nói:
_ " Ý ta là một số khả năng khác người! Hay nói cách khác là siêu năng lực ấy… Em có thể phóng lửa, tạo ra sét hay gì đó tương tự!”
Gia Hân nhìn Gia Khánh với ánh mắt dè chừng…rồi nói:
_ " Thiếu gia à! Có phải thiếu gia bị sốt rồi không?”
_ " Này! Ta đang nghiêm túc!”
Gia Hân bật cười ha-ha, nó nói:
_ " Thiếu gia tưởng tượng đi đâu vậy chứ? Làm sao em có thể có khả năng đó được? Nếu có thì những người xung quanh em làm sao mà lại không biết được chứ?”
Gia Khánh "hừm” một tiếng tỏ vẻ nghiêm nghị nói:
_ " Vậy là em không có!”
_ ‘ Vâng ! Tất nhiên ạ ! Thiếu gia xem nhiều phim viễn tưởng quá rồi !’
Gia Khánh bóp bóp 2 bên thái dương, nói :
_ ‘ Cũng đúng ! Có lẽ ta tưởng tượng quá thôi !’
Gia Hân nhìn Gia Khánh và hỏi :
_ ‘ Thiếu gia nghĩ em có sao?’
_ ‘ Ta không biết nữa! Nhưng mỗi lần ở quá gần en là ta lại có cảm giác " Sấm đánh ngang tai”. Nên ta đã nghĩ em có khả năng tạo ra sấm! Nhưng chả lẽ em k thấy gì à?”
_ " Không ạ! Với chuyện đó là không thể nào! Nói như thiếu gia thì tất cả những người ở bên cạnh em đều phải như thế chứ ạ?? Tại sao k thấy ai nói với em như vậy?”
Gia Khánh gật đầu:
_ " Ừm! Rất có thể ta bị stress nên mới thể!”
Gia Hân nhìn Gia Khánh 1 lát rồi lát rồi nói:
_ " Thiếu gia! Hay để em chạm vào người thiếu gia lại xem ! Biết đâu sẽ không thế nữa!?”
Gia Khánh nhìn Gia Hân…Trong vòng vài giây thôi, tâm trí Gia Khánh như bị mê hoặc. Nhưng dù sao cũng đủ cho 1 cái gật đầu
Gia Hân tiến từ từ lại gần Gia Khánh
_ " Thiếu gia sẵn sàng rồi chứ ạ?”
_ "Ừ”
Gia Hân bước thật nhanh lại phía Gia Khánh. Khi khoảng cách vừa được rút ngắn dưới 1m…
" Đoàng!”
Gia Khánh choáng váng…Cái này đâu thể là tưởng tượng được!..Không thể nào…Còn Gia Hân , sau khi chạm tay vào người Gia Khánh không mảy may một chút cảm giác
_ " Thiếu gia à! Có lẽ thiếu gia tưởng tượng thôi ạ! Em vẫn ổn mà…”
_ " Không! Ta thấy rõ ràng mà!”
_ " Không thể nào! Để em thử lại!”
" Đoàng”
_ " Không! Ta đã nói là…
_ ‘Em thấy ổn mà ! …Chắc chắn thiếu gia nhầm rồi ! Để em thử lần nữa nhé thiếu gia !’
_ ‘ Không ! Ta đã nói là … ‘ Đoàng’…
_ ‘ Em thật sự là không thấy gì mà thiếu gia ! Để em thử lại !’
" Đoàng”…
" Đoàng”……
" Đoàng”…………
_ " Tại sao em vẫn không thấy nhỉ? Em muốn thử lại!”
_ " Không! Ta đã nói là không cần cơ …. " Đoàng’’… mà…
Sau khi dừng được sự hiếu kỳ đến tột cùng của Gia Hân, Gia Khánh mệt mói ngồi dài trên ghế !...anh có cảm giác như mình bị cháy thành than rồi…
_ ‘‘ Thiếu gia !...Em xin lỗi !’’
Gia Khánh mỉm cười- Một nụ cười tế nhị
_ " Không sao!”
_ " Em. . .
_ " Không sao mà…Em về được rồi!’’
Gia Hân lầm rầm:
_ " Nhưng em còn chưa. . .
Lại một nụ cười mệt mỏi đầy an ủi nở trên môi Gia Khánh:
_ " Không sao mà! Em cứ về đi!’’
Gia Hân gật đầu, cúi đầu chào Gia Khánh ròi quay đi…
_7h30p sáng. Tầng 3 công ty " Hoàng Gia”_
Gia Hân lại đẩy cửa bước vào. Rút kinh nghiệm từ những lần trước lần này Gia Hân cẩn thận hơn. Nó tự nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được đi quá giới hạn 1m với cậu hai!”
_ " Chào thiếu gia!”
Gia Hân cúi gập người
Tiếng sột soạt của giấy bóng và tiếng của Gia Khánh vang lên cùng một lúc
_ " Chào em!’’
Gia Hân ngẩng đầu lên và không tin vào mắt mình. Không thể nào…Moden bây gờ là ăn mặc như vậy ư? Com-lê ở trong, áo mưa giấy bóng có mũ ở ngoài và đeo kính cao su ư??? Rốt cuộc thiếu gia đang làm trò gì vây?
_ " Thiếu gia???”
Gia Khánh tỉnh như không đáp:
_ " Em…Cứ làm việc của mình đi!’’
Gia Hân không tiện thắc mắc nhiều nó bắt đầu cúi xuống quét dọn. Tất nhiên chỉ những chỗ thuộc phạm vi an toàn.
Sau khi xong xuôi, Gia Hân đi ra .
_ " Chờ chút!”- Gia Khánh lên tiếng
_ " Vâng thiếu gia!’
Nghĩ một lát Gia Khánh nói:
_ "Em có thể lau bàn!”
Gia Hân hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bước tới…Đến khi mức an toàn thực sự là báo động…
1 giây . . .2 giây. . .3 giây. . . . . . . . . . . 5 giây. . .
Gia Khánh có cảm giác an toàn 1 chút! Có lẽ chiến thuận của anh có tác dụng. Những cơ trên mặt của Gia Khánh dãn ra….
" ĐOÀNG”
Tiếng sấm gầm vang trong đầu Gia Khánh! To hơn các lần trước anh sex dep gấp mấy lần… Gia Khánh ôm đầu! Buốt muốn rụng não. Gia Hân đứng gần quá! Theo phản xạ, Gia Khánh bật ra và nói:
_ "Thôi! Em đi được rồi!”
Gia Hân cúi đầu rồi quay người bước đi. Không thắc mắc- Nó quen rồi!
Gia Khánh chống tay lên thái dương. " Chiến thuật áo mưa cánh điện” chính thức " Thấy bại thảm hại”
Thời gian cứ trôi đi, suốt 2 tháng qua việc giữ khoảng cách cũng trở thành quen với cả Gia Hân và Gia Khánh
Một mùa xuân qua đi…
_ 19/5/2014 ; đại sảnh công ty ‘Hoàng Gia’’_
Một tấm biển lớn được đặt ở 1 góc nhỏ của đại sảnh. Công ty tổ chức du lịch 3 ngày. Mọi người đều được tham gia miễn phí
_ Tần 3 ; công ty ‘ Hoàng Gia’’
_ ‘ Em có đi du lịch không ?’’
Gia Khánh hỏi khi mất vẫn không dời tập tài liệu trên bàn
Gia Hân ngẩng đầu lên , nói :
_ ‘ Có ạ ! Miễn phí mà thiếu gia !’
_ ‘ Bao giờ đi vậy ?’’
_ ‘ Ngày 17 tháng sau ạ !’’
_ ‘ Em chắc chắn chứ?’’
Gia Hân trùng mặt xuống, lúc nào nó cũng hấp tấp thiếu gia phải cẩn thận là tất nhiên. Nhưng nó mới chạy đi xem xong không thể nhầm được
_ " Vâng ạ! Chắc chắn!”
Gia Khánh gật đầu rồi tiếp tục làm việc của mình.
_ "17 / 6 / 2014”_
Hôm nay là một ngày mùa hè nhất trong tất cả các ngày mùa hè- Trời mưa rào rất lớn. Mưa xối xả và lặng hạt. Gia Hân nhanh chân chạy tới công ty trong bộ áo mưa dài quét đất. Nhưng dù sao cũng vẫn bị ướt một ít- Một ít thôi. Nhưng lạ thật 15 phút nữa xuất phát tại sao vẫn chưa thấy ai tới?
_ " Có lẽ mọi người tới muộn!”
_ 5 phút. . ._
_ 7 phút. . ._
_10 phút. . ._
Một bóng người chạy vội từ ngoài trời và trong đại sảnh. Quần áo và mái tóc đều nhúng nước hơn một nửa
_ " Thiếu gia!”
Gia Khánh quay sang Gia Hân ngạc nhiên:
_ " Tại sao em còn ở đây?”
_ " Em không ở đây thì ở đâu chứ ạ?”
Gia Khánh hơi ngỡ ngàng , anh nghĩ mình đã đến muộn rồi.
_ " Mọi người vẫn chưa đi??”
_ " Em vẫn chưa thấy ai hết!”
Gia Khánh hơi chau mày… Quá giờ xuất phát 3 phút rồi mà chưa ai đến ư?
Bất chợt Gia Khánh chạy về phía tấm bảng
_ " Thời gian xuất phát được đổi thành: 08:00 ngày 16/6/2014”_
( Thông báo sửa lỗi ngày 20/5/2014)
Gia Hân há hốc mồm, những dòng chữ không mấy khiến nó để tâm nhưng những con số tạo cho nó cảm giác chẳng lành. Thông báo đó đã được báo từ cả tháng rồi vậy mà nó không biết. Cùng nghĩa với đó là Gia Khánh cũng không biết… Bên kia, Gia Khánh cũng á khẩu. Thật là không thể tin được mà.
_ " Em…xin lỗi ạ!”
Gia Hân cúi rạp người trước mặt Gia Khánh dù lúc nào họ cũng cách xa nhau ít nhất là 1m
Gia Khánh mỉm cười, lắc đầu:
_ " Không sao!”
Không sao hay nói cách khác là đã quen rồi. . .
_ " Tại sao em lúc nào cũng hậu đậu thế chứ! Đáng ghét…Đáng ghét…”- Gia Hân vừa nói vừa giậm chân thình thình xuống sàn nhà.
Không hiểu sao nó làm Gia Khánh chợt thấy buồn cười. Anh nói:
_ " Ta đã nói là không sao mà!”
_ " Nhưng mà em muốn đi!”
Gia Hân quay ra với bộ mặt thảm thương hết sức. Nó nhăn nhó như " Khỉ ăn tương ớt” rồi nói:
_ " Vậy em về nhà!”
_ " Chờ chút!”
Gia Hân nhìn Gia Khánh : " ???”
_ " Tạnh mưa rồi về!”
_ " Vâng!” – Gia Hân khẽ cúi đầu
Gia Hân tựa đầu và cái cửa kính dày cộp…Lặng lẽ nhìn mưa đang hối hả rơi bên ngoài…Cơn mưa rào bất chợt nào của mùa hè cũng vậy! Buồn…Nhưng cơn mưa này còn cho nó cảm giác khác lạ hơn…Một chút gì đó quen thuộc. Tựa hồ như…Nó đã xảy ra – trong quá khứ - Từ rất lâu rồi.
_ 15 phút sau_
_ " Em đi vệ sinh một lát!”- Gia Hân nói
Gia Khánh gật đầu
Gia Hân vào phòng vệ sinh…Khi nó đang rửa tay đột nhiên điên cứ chớp chớp làm nó sợ…
_ " Thiếu gia! Thiếu gia!”
Gia Hân gọi lớn. Gia Khánh bước lại.
_ " Có chuyện gì thế?”
_ " Điện…Bị hỏng rồi!”
_ " Đi ra ngoài!”
Gia Khánh nói như ra lệnh đồn thờ lùi lại vài bước. Sau khi Gia Hân ra ngoài, Gia Khánh tiến vào trong. Gầm ổ điện có một vệt nước dài từ trên chay vào… Đúng là bị chập điện
_ " Điện bị chập chút thôi!”
_ " Vậy phải làm sao?”
_ " Cứ để đó, lát nữa tôi gọi người tới sửa. Bây giờ rất có thể bờ tường cũng đang nhiễm điện nên em đừng có sờ vào cái gì!”
Thế rồi Gia Khanh bước ra. Nhưng 1 chút sự cố làm anh phải vịn vào tường. Chính lúc ấy, tay anh như có 1 luồng điện chạy qua. Anh thấy toàn thân tê tê nhưng không thể rú tay lại được, cứ như anh bị hút vào đó. Gia Khánh cứ bám vào bức tường bị nhiễm điện nhẹ…Rồi toàn thân Gia Khánh bất giác run lên . Tim anh đập nhanh và rộn ra như bị kích động mạnh- đập như thể nó đã phải dừng đập rồi , máu tràn và sục sôi trong huyết mạch…Cứ như nó đang chảy ngược vậy…Rồi như có 1 chút đánh mạnh vào mặt làm anh choáng váng…
Gia Khánh mở mắt , mọi thư xung quanh như ảo mộng…Mờ ảo nhận không ra… Anh cảm thấy toàn thân lư lửng. như lạc vào 1 không gian khác…Rồi một tiếng chim lảnh lót vang lên…Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn…
Hoa…Ánh nắng…Và tiếng chim…
Gia Khánh nhận ra trước mắt mình là những thứ đó…Một nơi hình như anh đã từng đến. Không chỉ thế, còn có người….Trên nền cỏ xanh biếc có 2 người- Một trai, một gái.
… Gia Khánh khua tay trên không trung.. Và anh chợt giật mình, anh tựa như sương khói, bay lơ lửng và trong suốt, không thể chạm vào đâu được… Còn ở kia. Trên nền đất mát lạnh ấy. gương mặt anh với đôi mắt nhắm chặt, đôi môi tái nhơt, lạnh lẽo…Gia Khánh hốt hoảng hơn bao giờ hết…Đó là kiếp trước của nah ư? Bên cạnh anh của kiếp trước là 1 cô gái…Cô gái đó…Là Gia Hân! Cô đang chôn cất anh…
_ " Thịch..thịch..!”
Tim của Gia Khánh đập nhanh hơn, cơ thể anh đang phản ứng với cảm xúc của xác chết kia…
Lại vào một ngày mưa, hình ảnh của 1 người con gái khắc sau mãi mãi vào trái tim của 1 người đã chết 100 năm trước chợt ùa về!
" Đó là quá khứ….Là kiếp trước của chúng ta…
Ta đã gặp em …Vào một ngày trời mưa như thế
Và chúng ta đã gặp nhau như thế đấy…
Kiếp trước em đã chôn xác tôi. .
Em đã đến bên ta khi ta ngừng thở
Nhưng trái tim ta.. Không ai có thể cấm nó yêu thương em”
Gia Khánh sững sờ trước hình ảnh của quá khứ…Gia Hân! Gia Hân! Gia Hân.
_ " Thiếu gia! Thiếu gia!”
Tiếng Gia Hân vang lên giữa không gian. Gia Khánh lại đột nhiên trở nên quay cuồng. Vài cơn đau táp mạnh vào mạnh…Thế rồi như chính cách anh quay về quá khứ…Gia Khanh mở mắt
Vẫn là đại sảnh của công ty…Trên người anh vẫn là bộ vest lịch sự. Mọi thứ vẫn thế..
_ " Thiếu gia!”
Gia Khánh đưa mắt nhìn theo nơi có tiếng nói..Ở một nơi cách xa anh khoảng 2m ..Gia Hân đứng lo lắng…Anh chống tay xuống đất, ngồi dậy.
_ " Thiếu gia! Thiếu gia không sao chứ?”
_ " Ta không sao!”
Gia Khánh lắc đầu…Chuyện vừa nãy…Là mơ? Hay thật? Làm sao anh có thể thấy được quá khứ như thế?
_ " Để em gọi cứu thương!”
Gia Hân nói và chạy ra buồng điện thoại ở cửa công ty
_ " Đừng đi!”
Tiếng nói của Gia Hân là Gia Khánh dừng lại
_ " Nhưng…
_ " Ta đã nói em đừng đi!”
_ "Vâng!”
Gia Hân cúi đầu. . .
_ " Gia Hân!”
_ " Vâng! Thiếu gia!”
Gia Khánh nhìn Gia Hân:
_ " Em…Chúng ta đã bao giờ gặp nhau chưa?”
_ " Làm sao có thể chứ thiếu gia!”
_ " Chúng ta đã gặp nhau!”
_ ‘Không thể nào ! Thiếu gia từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài mà !’’
_ ‘ Không ! Ta đã gặp em ! . . .Từ rất lâu trước đó rồi !’’
Gia Hân nhìn Gia Khánh, những lời Gia Khánh nói bây giờ có quá nhiều điều khó hiểu. Một lát sau, Gia Khánh lên tiếng :
_ ‘ Em ! Lại đây !’’
_ ‘ Thiếu gia !’’
_ " Lại đây!’’
Gia Hân chậm rãi bước đến cạnh Gia Khánh như điều anh ra lệnh. Dù là bây giờ Gia Hân đã đứng rất gần. Nhưng Gia Khánh không hề nghe thấy tiếng sấm. Rồi đột nhiên, anh cầm lấy tay Gia Hân..
_ " ĐOÀNG”
Gia Khánh giật mình…Không chỉ có thế! Cả người anh như có 1 luông điện chạy qua…Gia Khánh nhìn Gia Hân bắp tay cô khẽ giật giật…Chính cô cũng đang phản ứng lại với Gia Khánh… Đây không phải là mơ. Là thật! Giữa Gia Hân và Gia Khánh có sự đồng điệu về quá khứ…
Vòng tay của Gia Khanh đột nhiên cuốn chặt lấy Gia Hân. Nó mở to mắt- Ngạc nhiên…
_ " Em. . .”- Gia Khánh lên tiếng
Gia Hân im lặng…Nhịp thở đều đều phả vào người Gia Khánh.
_ " Làm người yêu của ta nhé!”
_ ‘ Thiếu gia !?’’
_ ‘ Đồng ý hay không !’’
Cái giọng nửa ra lệnh, nửa chờ đợi của Gia Khánh làm Gia Hân lúng túng…
_ ‘ Em…em…’’
Gia Hân lắp bắp trong vòng tay của Gia Khánh…Một cảm giác khó tả nơi cuống họng. . .
_ ‘ Vâng !’
Vào lúc câu trả lời của Gia Hân kết thúc, tiếng sấm thôi không còn âm vang cạnh Gia Khánh nữa. Dòng điện cũng kết thúc tại đó…Ký ức hoàn toàn được dung hòa…
_ ‘ Ta yêu em !’’
Gia Khánh nói 1 cách vô thức như đó không phải anh nói vậy.
Mưa đã ngừng rơi trên lá, vài anh sáng le lói chiếu rọi xuống nhân gian…
Gia Khánh buông ta để Gia Hân ngồi dậy.
_ ‘ Thiếu gia !’’
Gia Khánh nhìn Gia Hân
_ " Còn thiếu gia gì chứ? Gọi ta là Gia Khánh!’’
_ ‘ Nhưng thiếu gia à ! em. . .
_ " Gọi ta là Gia Khánh!”
Gia Khánh luôn nói bằng một giọng điệu như vậy, chỉ có 1 nửa là ra lệnh, một nửa còn lại là cảm xúc khiến người khác khó mà không nghe theo
_ ‘ Gia Khánh không sao chứ ?’’- Gia Hân nói 1 câu không dám nghỉ
Gia Khánh cười:
_ " Ta không sao!”
Gia Hân cười…Đây là lần đầu tiên nó cười như thế trước mặt Gia Khánh- Nụ cười cử 1 thiếu nữ
_ " Đẹp lắm!”
Gia Khánh nói bất chợt làm Gia Hân cúi đầu
_ " Bao nhiêu tuổi rồi?”
Câu nói của Gia Khánh làm Gia Hân ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
_ " Ta hỏi: Em bao nhiêu tuổi rồi?”- Gia Khánh hỏi lại
_ "18 ạ!”
_ " Ừ!..”
_ " Còn thiếu gia!”
Gia Khánh khẽ nheo mày nhìn Gia Hân. Gia Hân vội bịt miệng, rồi sửa sai:
_ " Gia Khánh bao nhiêu tuổi?”
_ " 23!”
_ " Vâng!’
Ngừng 1 lát- Đủ để Gia Khánh cười
_ " Mà này!” – Gia Khánh lên tiếng
_ " Dạ!”
_ " Tại sao 18t không đi học mà lại đi làm?”
_ " Em…Chưa bao giờ được đi học cả!”
_ " Chưa bao giờ??!”
_ " Vâng!”
_ " Viết chữ?”
_ " Em không biết viết!”
_ " Số thì sao?”
_ " Em chỉ biết đọc số! Không biết làm j khác!’
_ " Vậy làm sao đi ra đường được!”
_ " Em chỉ đi từ nhà tới công ty, rồi từ công ty về nhà. Chỉ cần nhớ đường. Không cần nhớ chữ hay số làm gì!’’
_ " Ôi trời!” – Gia Khánh thốt lên
Đó là lí do tại sao nó không đi xe bus, và trên người cũng chẳng có gì liên quan đến chữ hay số! Công ty tuyển nhân viên " Tạp vụ” thì chỉ cần tuổi và địa chỉ nhà, tình trạng sức khỏe không ai yêu cầu trình độ học vấn cả! Gia Hân cười… Gia Khánh cũng đến bái phục bộ não phẳng này! Trình độ chỉ = một đứa trẻ 3t
Anh nói:
_ " Từ mai tôi sẽ dạy em học!”
_ " Em không muốn! Việc của em là lau sàn!”
_ ‘ Tôi sẽ lau !’’
_ ‘ Em không muốn bị trừ lương !’’
_ ‘ Nói cho tôi nghe xem ai dám !?’
_ ‘ Em không muốn học !’’
_ " Em không muốn là được sao?”
Gia Hân xị mặt ra… Ngoài trời nắng đã trải khắp mọi nơi. Mọi thứ đề tươi mới và lung linh hơn. Gia Hân lặng lẽ đi bên cạnh Gia Khánh
_ " Thiếu gia!”
_ " Thiếu gia?”
_ " Em không muốn gọi tên!’
_ " Tên của tôi không hay?”
_ " Là em không thích!”
_ " Được rồi! Tôi chấp nhận!’’
Gia Hân nhẹ bước nó thậm chí chưa bao giờ nghĩ sẽ song bước bên cạnh Gia Khánh ở 1 khỏng cách gần thế này chứ đừng nói sẽ làm người yêu. Những vẫn còn 1 điều nó thắc mắc mà không dám hỏi…
Gia Khánh dừng bước cùng Gia Hân trước một ngôi nhà cũ nát, trong một dãy nhà gồm toàn những ngôi nhà giống nhau- đều cũ nát.
_ " Vào nhà đi!”
_ " Vâng!”
_ " Tạm biệt em!”
_ "Tạm biệt thiếu gia!”
Một nụ cười của Gia Hân xuất hiện rồi biến mất sau cánh cửa
_ 07:15, Đại sảnh của của công ty "Hoàng Gia”_
_ " Chào thiếu gia!”
Mấy cô tạp vụ đến sớm cúi chào Gia Khánh
_ " Chào các em!’’
_ " Thiếu gia có việc gì sao?”
_ " Không có gì to tát đâu! Lát nữa Gia Hân tới nói cô ấy không cần thay đồ mà lên phòng ta luôn nhé!”
_ " Vâng, thiếu gia!”
_ " Cảm ơn các em!”
Gia Khánh quay người đi về phong làm việc.
_ 15 phút sau.._
_ " Chào thiếu gia!”- Gia Hân cúi đầu
_ " Chào em!”
_ " Em có thể lau bàn luôn chứ ạ?”
_ " Em ngồi xuống ghế đi!”
_ " Thiếu gia..??”
_ "Ta nói em ngồi xuống !”
Gia Hân không còn cách nào khác phải bỏ cây chổi xuống ghế ! Trên bàn đã có đủ đò dùng để Gia Hân học. Một hộp bút chì đủ loại : 2B, 4B, 6B, bút chì kim, tẩy bút chì, bút mực và mực có đủ…Và còn… ‘‘ Sách’’- Rất nhiều sách. Từ sách dạy đọc chữ, đến sách dạy ghép vần, sách tập tô.
_ ‘ Em sẽ phải học hết sao ?’’
Gia Hân thắc mắc
Gia Khánh khoanh tay, gật đầu
_ ‘ Em phải lau sàn’’
_ ‘ Ta lau !’’
_ ‘ Em phải lau bàn !’’
_ ‘ Ta lau !’’
_ ‘ Em phải dọn giấy vụn !’’
_ ‘ Ta dọn !’’
_ ‘ Em phải đổ rác !’’
_ ‘ Để ta !’’
_ ‘’ Em phải học !’’
_ " Tất nhiên! Em học đi!
Gia Hân nhìn tập tài sách rồi mếu máo…Tại sao Gia Khánh không trả lời là: " Để ta học!” chứ?.
Gia Hân cầm quyển sách Tiếng Việt lớp 1 lên..nhìn hình! Ánh mắt Gia Hân lộ rõ vể thích thú. . . " Con cá này!’’ , " Con ve”
Bên này Gia Khánh đang sắn tay áo lên, cái áo vest bên ngoài được anh cởi ra vắt cẩn thận lên chiếc ghế. Anh cầm cây chổi lau sàn, nhìn Gia Hân
_ " Em đọc chữ đi! Nhìn gì ở đó thế?”
Gia Hân gục đầu và quyển sách
_ " Em không biết đọc!”
_ " Biết chữ nào thì đọc chữ đó! Chữ nào không biết thì gọi ta!”
Gia Hân lắc lắc đầu làm tóc khẽ đung đưa
_ " A…Ă…Â…B…C…D…ưm…ưm…chữ này là…
_ ‘ Sao thế ? Sao không đọc đi ?’’
_ ‘ Thiếu gia ! Chứ này. . . em không biết!”
_ " Đ!”
_ " Vâng! …Đ…E…Ê…Em không biết mấy chữ này!”
Gia Khánh không rời mắt khỏi cái bàn đang lau và đọc:
_ " G…H…I…K…L…M…N!”
_ " Thiếu gia đọc lại đi!”
_ " G…H…I…K…L…M…N!”
Gia Hân mỉm cười cất cao giọng:
_ " A…Ă…Â…B…C…D…Đ…E…Ê…G…H…I…K…L…M…N”
Gia Khánh mỉm cười:
_ " Giỏi lắm!”
_ " Á! Thiếu gia! Sao lại có số 0 ở đây?”
_ " Số 0 ??”
_ " Đây ạ!”
_ " Không phải số 0 mà là chữ O!”
_ " À…Ra là chữ O!”
_ " Đọc tiếp đi !’’
_1h30p sau…_
_ ‘ Em không đọc nữa đâu !’’
_ ‘ Sao ?’’
_ ‘Em mệt ! Mệt lắm !’’
Gia Khánh dưng lại cái chổi vào góc nhà !
_ ‘ Tôi đã làm xong việc cho em rồi đấy ! Giờ em phải học thuộc bảng chữ cái cho tôi đi !’’
_ ‘ Không mà !’’
_ ‘ Còn 5 chữ nữa thôi ! Đọc nốt đi !’’
_ ‘ Thiếu gia dạy em viết tên đi !Tên em đó’’
_ ‘ Ta đã nói là em đọc đi mà’’
_ ‘ Thiếu gia ! So với việc bắt em đọc chữ thì dạy em viết tên em không phải thực tế hơn sao ạ ?’’
_ ‘ Vậy sao ?’’
_ ‘ Vâng !’’
_ ‘ Gia Hân!’’
_ ‘ Dạ! Thiếu gia!’’
_ " 7 +3 = ?’’
_ " 10”
_ " 100 x 2 = ?”
_ "200”
_ " 894 : 3 = ?”
_ " 289”
_ " Sao em biết !?”
_ " Làm sao không biết được chứ? Em tính tiền giỏi lắm đó!”
_ " Vậy sao?”
_ " Vâng! Trung bình 1 ngày lương của em là 100k, 1 tháng là 3tr. Đấy là chưa tính tiền thưởng và tiền bồi thường giá trị tự do bị thiếu gia lấy mất..!”
Gia Khánh nheo mắt , khoanh tay trước ngực nói:
_ " Vậy ư?”
_ " Vâng!”
_ " Bắt giám đốc làm phần việc của em không chỉ có tiền lương mà còn bị trừ hết mới đúng! Tuy nhiên ta không trừ lương em! Mà chỉ lấy tiền công rất giẻ 100k/1h là gia sư! Vậy một tháng ta và em ai sẽ nợ ai?Em co nghĩ đến việc trả tiền cho tôi không?”
_ " Chuyện này. . .Em. .
_ " Vậy bây giờ em học hay trả tiền cho tôi!’’
_ " Thiếu gia à?”
_ " Tổng số tiền em cần trả tôi là. . .!”
_ " A…a…a…Được rồi ! được rồi! Em học!’’
_ " Tốt lắm!”
_ " Mấy chữ này là gì vậy thiếu gia?”
_ " U…Ư…V…X…Y…”
_ " Vâng!’’
_ 30 phút sau.._
_ ‘ Em thuộc hết rồi !’’
_ ‘ Tốt!’’
_ " Bây giờ em phải làm gì ?”
_ " Không gì cả!”
_ " Là sao ạ? Thiếu gia ?’’
_ ‘ Em có thể về được rồi !’’
_ ‘ Thật ạ ?’’
_ ‘ Tất nhiên !’’
Gia Hân sung sướng bay ra cửa. Kéo luôn cả cái xe đựng đồ lau dọn đi.
_ " Tạm biệt thiếu gia!” – Nó cúi đầu
_ " Tạm biệt em!’’
Gia Hân vừa đi ra khỏi. Gia Huy bước vào:
_ " Gia Khánh!”
Gia Khánh quay người lại:
_ " Vâng!”
_ " Em đang làm gì thế?”
Gia Huy hỏi khi thấy đống hỗn độn trên bàn. Gia Khánh mỉm cười, với lấy cái áo
_ " Không có gì ạ! Chỉ là một chút chăm sóc cho cô "người yêu não phẳng” của em thôi mà!”
Gia Huy chau mày:
_ " Người yêu não phẳng?”
Gia Khánh khoác vai Gia Huy, cười thân thiệt:
_ " Vâng! Anh thử tiếp xúc với cô ấy đi! Thú vị lắm đây! Mà anh cũng tìm người yêu đi chứ ạ?”
Gia Huy khẽ cười..
_ " Anh đừng có cười thế chứ? Anh của em mà lại không có ai theo sao?”
_ " Cha gọi!’’ – Gia Huy cắt ngang
Gia Khánh nhăn nhó:
_ " Lúc nào anh cũng đánh trống lảng! Mình đi thôi anh!”
Gia Khánh bước đi cùng Gia Huy.
_ 00:30, một biệt thự bên ngoại ô thành phố!_
" Choang. . .”- Tiếng thủy tinh vỡ tan loãng ra trong không khí. Mưa quật khung cửa sổ kêu rầm rầm…Một kung của kính vỡ tung. Máu loang ra trên những mảnh vỡ sắc lẻm…Máu nhỏ xuống từ bàn tay…
Ly rượu đổ sóng soài trên bàn, thứ rượu đỏ khẽ chảy xuống đất như một hỗn hợp tội ác…
_ 08:00_
_ " Thiếu gia à! Em đã đọc đi đọc lại bảng chữ cái " ba mươi tư” cộng lần này đang đọc dở 1 nửa rồi đấy ạ!”
_ " Ta đã nói khi nào em đọc được 50 lần thì dừng cơ mà!”
_ " Em đã thuộc thật rồi mà!”
_ " Ta nói. . .
_ " Thiếu gia!”
Gia Khánh nhìn ra cửa . Một cô tạp vụ đang đứng đó nhìn chằm chằm vào Gia Hân.
_ " Em có việc gì?”
_ " Dạ…Em…”
Câu nói chưa vuột ra khỏi miệng của cô bị buộc lại bằng 1 cảnh tượng đáng sợ- Nhị thiếu gia đang lau sàn.
_ " Em có thể nói được chưa?”
Gia Khánh không hề ngẩng đầu nhìn cô tạp vụ kia
_ " Em đến để thay cho Gia Hân ạ!”
_ " Ta không cần!”
_ " Thiếu gia…”
Gia Khánh dừng tay. Bước đến gần cô tạp vụ
_ " Em cứ làm tốt việc cũ của mình! Được chứ?”
_ " Em…
Cô tạp vụ ấp úng, tim đập thình thịch, Nhị thiếu gia đứng quá gần cô
_ " Được chư?”- Gia Khánh khẽ nói
_ " Vâng!”
_ " Cảm ơn em!”
_ " Vâng!”
Gia Hân nhìn Gia Khánh , mặt trùng xuống…Gia Khánh nhìn cô tạp vụ đang trong tâm trạng hồi hộp , nói:
_ " Việc em vừa nhìn thấy coi như không có gì nhé!”
_ " Vâng!”
Gia Khánh mỉm cười thân thiện và tiễn cô tạp vụ ra ngoài…Đóng cửa! Anh quay vào trong, cầm chổi lau nhà, không liếc nhìn Gia Hân 1 cái… Nó đưa mắt nhìn theo anh. Gia Khánh vẫn không phản ưng…Gia Hân lè lưỡi…
_ " Em đọc đi! Ngồi đó mà ghen tuông sao?”
_ " Em…Không có!”
Gia Khánh mỉm cười nói:
_ " Không phải vì em quên khóa cửa mà tôi mới dùng đến nhan sắc của mình sao?”
Gia Hân úp mặt vào quyển sách…Lầm trầm đọc chữ..
_ " Được rồi! Ngồi im đó! Chờ tôi!”
_ " Vâng!’’
_ 10 phút sau…_
Gia Khánh dựng cái chổi vào xe kéo. Đến gần Gia Hân
_ " Giở tranh tiếp theo ra!”
_ " Tranh nào ạ!?”
_ " Tranh có con ve ấy!”
Gia Hân nhăn mặt .
_ " Đọc đi!”
_ " Đọc gì ạ?”
_ " Ghép vần vào đi!”
_ " Em không biết mà!”
_ " Cứ đọc 2 chứ vào đi!”
_ " V…e….ve!”
_ " Đúng rồi!”
Gia Hân thích thú nhìn hình và nói:
_ " Chữ ve viết thế này hả thiếu gia?”
_ " Ừ!”
Gia Hân cười típ cả mắt… Một sự vui thích hiện lên trên gương mặt nó… Gia Khánh lặng im nhìn nó! Thì ra hạnh phúc khi nhìn người mình yêu cười là như thế này sao?
" B…i….bi, v…e…..ve. Bi ve!”
" N…ơ….nơ!”
" T…ô…tô….ô tô!”
Gia Hân cầm quyển sách lên và chăm chú đọc…Như 1 đứa trẻ trong lốt 1 thiếu nữ…Gia Khánh bất cười…
_ ‘ Thiếu gia !’’
_ ‘ Sao thế ?’
_ " Chữ này đọc thế nào?”
_ " Đó là dấu sắc!”
_ " Dấu ư? Có cả dấu nữa sao ?’’
_ ‘ Tất nhiên ! Nhìn nhé !’’
Sau đó, Gia Khánh nhẹ nhàng chỉ Gia Hân các dấu và cách đọc chúng….
_ 1h sau.._
Gia Hân đọc chăm chú những dòng chữ trong quyển sách…Nó đã biết đọc rất nhiều rồi…Cả quyển sách lớp 1, nó học xong chỉ trong vòng có 2 ngày.
_ ‘ Em giỏi lắm !’’
Gia Hân nhìn Gia Khánh… Lúc này thật biết ơn anh biết bao ! Nhờ anh mà nó biết được sự màu nhiệm của những con chữ!
_ " Em mệt chưa?”
_ " Rồi ạ!”
Nó quăng sách và nói ngay! Thật là. . .Gia Khanh mỉm cười nói:
_ " Em về được rồi!”
_ " Vâng! Chào thiếu gia ạ!”
Gia Hân quay người bước đi. Gia Khánh bước tới bên bàn làm việc…Anh còn rất nhiều việc phải giải quyết…Vừa cầm bút, tay Gia Khánh bỗng giật nhói…Trên bàn tay phải một vết thương dài vẫn chưa lành.
_ Tầng 30, công ty " Hoàng Gia”_
Tiếng bước chân khẽ vang lên trên không gian im lặng, một bóng người bước trên hành lang rôi vụt biến mất chỉ trong vòng tích tắc…
_ 9:00, Thứ bảy, phòng Giám đốc_
Gia Hân nhăn nhó nằm bò trên bàn…Bên kia, Gia Khánh vẫn chăm chú vào sấp hồ sơ…
_ " Thiếu gia!”
Gia Khánh không hề phản ứng, tay vẫn lật từng trang giấy
_ " Có chuyện gì?”
_ " Em không muốn viết nữa đâu! Không viết nữa! Không viết nữa!”
Gia Khánh nheo mày:
_ " Tại sao?”
_ " Tay em đau..!”
_ " Để tôi xem!”
Gia Khánh rời khỏi vị trái hiện tại, đến cạnh Gia Hân. Nó ngoan ngoãn chìa tay ra trước mặt Gia Khánh. Hy vọng thiếu gia sẽ thương xót mà tha cho nó…
" Chát…”- Cái thước vụt mạnh vào tay Gia Hân làm nó đau muốn khóc, ngẩng mặt nhìn Gia Khánh.
_ " Em viết không đúng cách tất nhiên là đau! Ta đã dạy em như thế nào? Cầm bút như thế sao?”
Gia Hân nhìn Gia Khánh không chớp mắt. Sự thật là nó đã cố gắng lắm rồi. Gia Khánh nhìn những nét chữ tô theo mẫu của Gia Hân
_ " Ta đã nói em phải tô từ những chỗ này! Tại sao vẫn không nghe?”
_ " Nhưng em. . .’’
_ " Mau làm lại đi!”
Gia Hân nhìn Gia Khánh, mắt ánh lên 1 tia nức nở. Nhưng, Gia Khánh vẫn là cậu chủ. Nó phải nghe lời…
Gia Hân cặm cụi xóa hết những chữ xấu xí vừa viết đi và tô lại…
_ 2 ngày sau…_
Gia Hân mỉm cười nhìn Gia Khánh đi ra khỏi phòng, không quên cúi đầu nói:
_ " Chào thiếu gia!”
Gia Khánh nhìn Gia Hân
_ " Ta sẽ phải đi lâu đấy , nên em không cần tới dọn phòng cho ta! Khi nào ta về ta sẽ nói cho em biết! Ta cũng nói với mọi người em có thể tự do vào phòng làm việc của ta nêu em muốn lấy sách để viết thì cứ đến lấy, ta để sách trên bàn”
Gia Hân gật đầu….Bóng Gia Khánh xa dần rồi biến mất luôn…Gia Hân sung sướng. Không có Gia Khánh nó đã được tự do, muốn làm gì thì làm, cũng không phải viết chữ. Vì viết chữ mà Gia Khánh đánh nó đau hết tay. Bây giờ thực sự đúng là ác mộng. Gia Hân cất hết sách vở trên bàn vào một góc, rồi lau sàn và sắp sếp lại mọi thứ trên bàn làm việc của Gia Khánh…Đã lâu lắm rồi nó không được tự do hoạt động như thế này ! Thật thoải mái…
_ 09 :00, Tầng 3 phòng giám đốc_
Cửa phòng bật mở , Gia Hân bước vào phòng . Xách theo xô nước và cái chổi lau nhà. . . Gia Khánh đã đi hai ngày rồi. Một cuộc sống không có Gia Khánh tưởng hạnh phúc của nó lại trở nên nhàm chán và tẻ nhạt…và..thiếu yêu thương !
‘Em mau đọc đi chứ !’’
‘ Ta đã nói đọc đi mà !’’
‘ Giỏi lắm !’
‘ Đấy là dấu sắc !’
‘ Không phải viết như thế ?’
‘ Ta dạy em cầm bút như thế nào’
‘ Ngồi hẳn hoi lên !’
Tất cả những điều Gia Khánh nói thật ấm áp, dù có lúc anh nói chuyện chẳng nhẹ nhàng chút nào. Anh luôn yêu thương nó theo cách của chính anh, không nuông chiều, không nhẹ nhàng, không bạo lực mà là dạy cho nó những gì tốt nhất.
Gia Hân dừng tay, hình ảnh Gia Khánh hằng ngày ngồi im lặng trên bàn làm việc hiện ra…Nó đập tay vào trán…Nhớ đến hoang tưởng mất rồi !.. Nó quay người bước về phía ghế- Nơi mà nó vẫn hay ngồi. Ngồi ở đây ngắm Gia Khánh rất dễ chỉ cần đưa mắt ra thôi…Nhưng bình thường nó ít nhìn lắm, vì Gia Khánh sẽ biết ngay và nhắc nó học mà… ‘’ Học’’ ? Gia Hân nhìn quyển vở tập tô của mình bị dọn vào 1 xó..Gia Khánh rất muốn nó viết được… Gia Hân cầm quyển sách lên. Nhìn lại những dòng chữ xấu xí của mình…Thế này Gia Khánh đánh cũng chẳng có gì oan..Gia Hân cầm bút..bắt đầu viết ! Gia Hân đăm chiêu nắn nót từng chữ một…Như khi Gia Khánh vẫn còn ở đây…
_ 5 ngày sau_
Gia Hân ngáp dài khi đang viết, mấy ngày qua ở nhà cô tập viết chữ đến quên cả ngủ…Hôm nay không trụ được nữa rồi….Hai mí mắt của Gia Hân quấn lấy nhau…Đầu hàng…
Không khí ấm áp lan toa đến cánh tay Gia Hân, nó lười nhác vùi đầu cái thứ đang phát hơi ấm …Đúng là rất ấm….Ấm ư ? Gia Hân bật dậy…Cái áo vest đắp trên người nó rơi xuống…Nó nhìn sang bên cạnh…Gia Khánh đang ngồi đó, vẫn im lặng nhìn quyển tập tô và không nhìn nó…Gia Hân lại đạp dập tay vào trán mà than vãn :
_ ‘ Không thể nào ! Mình nhớ thiếu gia đến phát điên rồi ư ?’’
Sau khi làm thế mà ảo ảnh không hề biến mất. Gia Hân lừ mắt nói :
_ " Này! Mày mau biến mất đi chứ cho tao còn học. Cứ ở đó như vậy làm sao mà học đây? Biến đi chứ! Biến đi!”
_ " Em…Muốn đuổi tôi đi nữa sao?”
Giọng nói trầm ấm của Gia Khánh vang lên và ánh mắt yêu thương quen thuộc của anh nhìn ra phía Gia Hân. Gia Hân nhìn…Không 1 chút phản ứng
_ " Lại còn nói chuyện cơ đấy! Không được rồi! Mình sẽ điên mất! NÀY! Biến đi chứ!”
Kết thúc câu nói cùa Gia Hân là một cái xô mạnh như vũ bão vào ảo ảnh của Gia Khánh…Ảo ảnh không những không biến đi, mà ngược lại Gia Hân còn nằm trọn trong vòng tay của ảo ảnh ấy…Hơi ấm lan truyền trên khắp các cơ mặt của Gia Hân…Không phải ảo ảnh!
_ " Thiếu …Thiếu Gia!”
_ " Ta đã về rồi!”
Gia Hân chớp chớp mắt nhìn Gia Khánh…Rồi nỗi nhớ cứ như tan ra thành nước mắt…Gia Hân vỡ òa trong vòng tay của Gia Khánh
_ " Em…nhớ thiếu gia!”
_ " Vậy mà em vừa đuổi ta đi cơ đấy!”
_ " Em…Đâu có!”
Gia Khánh bật cười. Có một sự thật anh không thể không công nhận..Anh cũng rất nhớ Gia Hân.
_ " Em đã viết được rồi sao?”
_ " Vâng! Không đẹp lắm nhưng em sẽ cố mà!”
Vòng tay của Gia Khánh lới rộng dần.
_ " Em giỏi lắm!”
Gia Hân ngồi dậy. Gia Khánh nhìn nó ấm áp…Một cuộc sống có Gia Khánh thật ấm áp…
_ " Em viết tên tôi đi!”
_ " Dạ?”
_ " Viết tên của tôi!”
Gia Hân nhìn Gia Khánh, lắc đầu.
_ " Tại sao?”
_ " Em không muốn!”
Gia Khánh mỉm cười.
_ " Nhưng mà…Sao thiếu gia biết em ở đây?”
_ " Ta đã tới nhà em! Mẹ em nói em ở đây !?
_ ‘ Mẹ ?’’
_ ‘ Không phải sao ? Ta đã thấy bà ấy đi lại phía nhà của em!’’
_ ‘ À…Không có! Chỉ là bình thường mẹ rất ít nói chuyện!’’
Một cái vuốt thật nhẹ lên mái tóc của Gia Hân , Gia Khánh đứng dậy và nói:
_ " Giờ ta có một chút chuyện! Ta phải đi trước một lát ! Em về trước đi nhé !’’
_ ‘’ Vâng !’’- Gia Hân cúi đầu
Sau đó Gia Khánh bước đi. Gia Hân nhìn Gia Khánh không biết anh có giận nó không? Vì chuyện viết tên của anh! Nhưng nó có dự định của riêng mình mà..Nó không muốn bị phá hỏng. Một lát sau, Gia Hân cũng đứng dậy. Đi về.
_ 23:30p, công ty " Hoàng Gia”
Tiếng ổ khóa cửa kêu lách tách và bật mở. Một bóng đen lao nhẹ qua đại sảnh công ty, lên tầng 3..
_ 23:37p, tầng 3, phòng giám đốc”_
Cánh cửa phòng làm việc của Gia Khánh bật mở , bóng đen luồn nhẹ vào trong.
_ " Ai?”
Một tiếng nói vang lên phá tan sự u uẩn của không gian. Chiếc đèn pin với ánh sáng trắng chiếu vào bóng lưng của kẻ bí ẩn…
_ " Tôi hỏi là ai?”
Một phút cho nụ cười nửa môi đầy nham hiểm. Tiếng nói trầm ấm đặc trưng vang lên cùng một cái lao người nhanh như chớp giật
_ " Là ta!”
Chiếc đèn pin lăn trên nền đất, bóng người đàn ông ngã xuống…Bóng người bí ẩn liếm mép , đặt xuống một lọ nước có mùi hương thoang thoảng...Rồi lại đóng nắp lọ nước lại…Bước đi… Chiếc đèn pin bị đá một cái văng vào chân tường…Vỡ ! Mọi thứ lại chìm vào màu đen…Chỉ còn máu hòa trong bóng tối.
_ Chủ nhật, 07 :05_
Gia Hân chạy vội trên đường. Nó để quên ví tiền ở phòng làm việc của Gia Khánh, hôm qua mải nghĩ về chuyện làm Gia Khánh buồn mà nó không nhớ. Gia Hân đẩy cửa chính. Chạy nhanh vào đại sảnh. Phi luôn vào thang máy…Nếu không nhanh chắc bị ông bảo vệ tóm cổ. Mà kể ra cũng lạ, tại sao không thấy ông ta đâu nhỉ ? Thôi kệ…Cửa thang máy mở ra, Gia Hân nhanh nhẹn bước đi về phía phòng của Gia Khánh…
‘ Cạch !’’ – Tiếng rơi của thứ gì đó vang lên
Gia Hân ngạc nhiên, chủ nhật ngoài bảo vệ ở phòng trực còn có ai nữa nhỉ ? Nhưng Gia Hân cũng chẳng đủ tò mò để xem đó là ai. Nó đi về phía cửa phòng của Gia Khánh…Đôi đồng tử của Gia Hân trợn tròn…
Ông bảo vệ nằm bất động trên đất,cùng 1 con dao găm giữa bụng. Máu loang lổ bên cạnh đã khô đi . Bên cạnh là cửa phòng Gia Khánh bật mở toang hoang… Gia Hân tái nhợt
_ ‘ Gia Khánh !’’
Gia Hân lẩm nhẩm trong miệng và khẽ nghiêng đầu và trong xem xet…Một mùi thơm nhẹ phảng phất qua mũi nó ! Nhưng rất loãng, không đủ để Gia Hân nhận ra tác dụng của thứ mùi này…Bên trong trống trơn. Không có người. Gia Hân bàng hoàng...Bên chân bàn làm việc, đống giấy vứt đimà Gai Khánh đã dọn vào từ hôm qua lòa xòa trên mặt đất. Điều này chững tỏ Gia Khánh đã đến…Chắc chắn anh đã ở đây !
Gia Hân hốt hoảng chạy theo hướng vừa phát ra tiếng động lạ. Chắc chắn Gia Khánh ở hướng đó
Gia Hân vốn là nhân viên tạp vụ nên biết rất rõ mọi ngóc nghách trong công ty. Gia Hân rón rén bước theo những tiếng động kỳ lạ. !Bản năng nói với nó rằng nếu lộ mặt bây giờ chắc chắn sẽ chết. Gia Hân bước thật nhanh theo dấu vết… Khi nó đuổi kịp là lúc ở thang máy. Hai tên nào đó không rõ mặt đang kéo lê một người. Anh nằm gục trên tay chúng, bị lôi đi như 1 con rối. Mái tóc đẹp đẽ rủ xuống che đi cả khuôn mặt của anh…Là Gia Khánh.
‘ Ting !’- Tiếng cửa thang máy mở ra. Hai người đó khiêng Gia Khánh bước vào. Cửa thang máy đóng lại. Gia Hân vội chạy ra. Theo số hiện trên bảng ddienj tử gắn ở cửa thang máy. Họ xuống tầng 1… " Về đại sảnh! Họ sẽ đưa Gia Khánh đi đâu?” – Gia Hân sợ hãi nghĩ. Cô bước sang cái thang máy kế bên…Định mở nó.. Nhưng…làm thế cô sẽ bị phát hiện! Và ai sẽ cứu Gia Khánh. Gia Hân chạy đến cầu thang bộ, lao thật nhanh xuống tầng 1…Vừa kịp khi 2 bóng người đo đi xuống… Họ dẫn Gia Khánh lên một chiếc xe. Gia Hân vội vàng đuổi theo…Nhưng không kịp, chiếc xe lập tức lao đi…Lòng Gia Hân như lửa đốt, Gia Khánh đang ở trên chiếc xe đó…Nhưng Gia Hân cũng không ngờ còn có người nóng ruột hơn cô. Vì bóng cô đã hiện lên trên đoạn camera theo dõi ghi lại toàn bộ những chuyện ác độc và mờ ám của hắn… Gia Hân vẫy rối rít một chiếc ô to khác trên đường. Người lái xe là một thanh niên chững trạc…
_ " Xin lỗi anh! Cho tôi đi nhờ 1 lát được không? Xe của công ty tôi đã đi mất và họ quên còn có tôi!”
_ " Cô có việc gấp sao?”
_ " Vâng! Xin anh hãy giúp tôi với!”
Gia Hân khóc lóc, như thật trước mặt người đang lái xe. Gương mặt xinh xắn ướt nhẹp nước của Gia Hân làm anh ta mủi lòng cho cô đi nhờ xe!
_ " Cô làm ở đây à?”
_ ‘ Vâng !’’
_ ‘ Chắc cô làm chức vụ cao trong đó ! Trông cô vẫn rất trẻ ! cô đúng là tài giỏi !’’
_ ‘ Vâng !’’
Gia Hân long như lửa đốt, quấn chặt hai bàn tay lại với nhau. Vậy mà người kế bên liên tục hỏi những câu làm cô ‘ Phát tiết’ lên. Nếu cô không quên lấy ví tiền thì đã chẳng phải khụy lụy cầu xin như thế này…
_ 30 phút sau_
Chiếc xe chở Gia Khánh dừng lại . Gia Hân vội vã xuống xe mà quên chào người vừa giúp mình . Mặc cho anh ta còn cố gọi nó, mong làm quen. Gia Hân bám theo sát nút hai người đang khiêng Gia Khánh đi. Họ dấn Gia Khánh đến một nơi có cái thùng nào đó như nhà kho ! Gia Hân Nhìn kỹ…Khi cánh cửa của cái nhà kho vừa bật mở, một làn khói trắng tỏa ra..lạnh toát. ! Gia Hân toát mồ hôi..Là ‘ Kho đông lạnh’. Gia Khánh sẽ chết ngay mất…Gia Hân sợ hãi, cô rời khỏi chỗ đang đứng…Bốt điện thoại công cộng…Gia Hân rút tấm thẻ đút và bốt điện thoại..113…Cố bấm nhanh chóng…
_ ‘ Trụ sở cảnh. . .
_ ‘ Xin hãy đến cứu chúng tôi ngay đi ạ ! Anh ấy sắp chết rồi !’
_ ‘ Cô là ai ? Cô đang ở đâu ? Cô làm sao ? Xin hẫy nói rõ cho chúng tôi biết !’
Gia Hân nói vội vã :
_ ‘ Cứu ! Nhị thiếu gia của công ty ‘ Hoàng Gia’ ! Anh ấy đang bị nhốt ở kho đông lạnh !’
_ ‘ Cô bình tĩnh đi ! Cô đang ở đâu ?’
Gia Hân vội vã nhìn 1 tấm biển hiệu trên đường nào đó... Phải! Nó đã có thể đọc được rồi
_ ‘ Chúng đang ở…’’
Một bàn tay to khỏe bịt chặt miệng Gia Hân…Kéo cô đi, cai thiện thoại rơi xuống đập vào thùng dựng kêu một tiếng ‘ Cốp’ chói tai…
_ ‘ Alo ! Alo…
_ ‘ Tút…tút….
Gia Hân vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay thô bạo đang giữ chặt cô…Nhưng vô ích…Mồ hôi trên trán Gia Hân túa ra…Rất nhiều…Kẻ có bàn tay thô bạo ấy lôi cô đến ‘ Kho đông lạnh’
Cánh cửa kho đông lạnh lại bật mở..Hơi lạnh phả vào mặt Gia Hân làm cô rùng mình…Bàn tay đó ném cô vào trong…Cửa đóng lại, chỉ còn thứ ánh sáng mờ ảo từ cái đèn trong kho đông lạnh. Những cơn gió lạnh quật vào người Gia Hân lạnh buốt.. Mồ hôi trên người nhanh chóng khô đi làm cô lạnh hơn là người bình thường. Gia Hân cố lết đi bằng đôi chân muốn hóa đá của mình. Nó phải tìm Gia Khánh…
‘ Bịch !’ – Gia Hân va phải thứ gì đó và ngã xuống đất…Nhưng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà kêu. Nó quay người nhìn lại…Gia Khánh !... Gia Hân vội vàng bò tới chỗ Gia Khánh ! Anh nằm im, hơi thở nhè nhẹ pha 1 chút lạnh lạnh… Bộ áo vest trên người anh đã nhuốm lạnh băng…Gia Hân ôm đầu Gia Khánh lên
_ ‘ Thiếu gia ! Thiếu gia !’
Không trả lời…Gia Khánh đang hôn mê!...Thì ra đó là do thứ mùi hương đó. Gia Hân ôm ghì lấy người Gia Khánh nó cần sưởi ấm Gia Khánh nếu không anh chết mất…..
_ 08:00, biệt thự của gia đình " Hoàng Gia”_
_ " Các anh mau huy động hết lực lượng tìm kiếm nó cho tôi!”- Hoàng Gia Chấn Đông kích động nói
Con trai của ông đã mất dạng từ sáng tới giờ và bây giờ có người báo nó đang bị nhốt trong kho đong lạnh khiến ông không giữ dược bình tĩnh . Gia Huy bước vào
_ " Có chuyện gì vậy cha?”
_ " Gia Khánh mất tích rồi!”
_ " Sao cha biết!”
_ " Có người báo!”
_ " Vâng!”
Nét mặt cương nghị của Gia Huy đột nhiên thoáng 1 nỗi lo lắng. Gia Khánh là đứa em duy nhất của anh.
Những đòn roi lạnh toát làm Gia Khánh lờ mờ mở mắt. Anh có cảm giác toàn bộ gương mặt mình bị đóng băng…1 phút ngỡ ngàng để nhận ra cơ thể anh đang được ai đó ôm lấy…
_ " Gia Hân!”
Gia Hân khẽ mở mắt!..Nước mắt trên khóe mi đông lại lam nó khó khăn…
_ " Thiếu gia!”
_ " Tại sao em lại ở đây”
_ " Em đi theo để cứu thiếu gia!”
Gia Khánh nghe tiếng nói yếu ớt và đôi môi khô khóc của Gia Hân tim thắt lại:
_ " Đồ ngu ngốc! Em có thể sao?”
Gia Hân trùng mặt xuống, dù môi khô khốc, da tái nhợt nhưng vẫn rất đáng yêu
_ " Thiếu gia à? Em đã bị nhốt ở đây rồi đó! Đừng mắng em nữa được không!”
_ " Em…Thật ngu mà!”
Gia Khánh ngồi dậy…Cơ thể cứng nhắc khiến anh hơi khó khăn…Anh ốm lấy Gia Hân vào lòng…..
_ 08: 30, kho đông lạnh_
Gia Khánh lo lắng nhìn Gia Hân
_ " Này! Em tỉnh lại đi! Em nói gì đi chứ?”
Gia Hân khẽ mở mắt, nhìn Gia Khánh! Có lẽ không ai đến kịp rồi…
_ " Thiếu gia có lạnh không?”
_ " Em bị ngu bẩm sinh rồi phải không? Bây giờ còn hỏi câu đó sao?”
_ " Chính thiếu gia kêu em nói mà!”
_ " Nói cái khác đi!”
Gia Hân cúi đầu. nép sát hơn vào Gia Khánh:
_ " Em từng xem một bộ phim!”
_ " Rồi sao?”
_ " Nhân vật nữ chính đã nói với nam chính như thế này: Lời tạm biệt phải nói từ sớm, bởi vì khi đến phút cuối sẽ không thể nói được một câu tạm biệt hẳn hoi!’
Gia Khánh siết chặt Gia Hân hơn, anh gắt lên:
_ " Đồ ngu này! Bây giờ em nói cái đó làm gì chứ?”
Gia Hân ngước nhìn Gia Khánh
_ " Nếu coi em và thiếu gia là nhân vật chính trong chuyện nào đo thì lúc này có phải em nên nói tạm biệt đúng không?”
_ " Em nói làm gì chứ? Ai nói là em phải nói!”
_ ‘ Vì em sợ. Đến phút cuối không thể nói được nữa !’
_ ‘ Phút cuối gì chứ ? Em nghĩ mình hay lắm sao ? Em không thể nào là diễn viên với diễn xuất tệ hại như thế này đâu! Vì thế đừng học đòi người ta..!”
Gia Hân mỉm cười, một giọt nước mắt rơi trên má:
_ " Em sẽ chết thôi! Em lạnh lắm!”
Gia Khánh gắt lên và ôm chặt lấy Gia Hân
_ " Ai nói em sẽ chết! Đò ngu ngốc này em không biết khi nào em được chết sao?”
_ " Thiếu gia đừng như thế mà!”
Gia Hân nấc nên nghẹn ngào. Gia Khánh nhìn nó…Mắt anh ánh lên những tia ấm áp và tức giận…Nó đúng là ngốc quá mà!.
_ " Thiếu gia à! Em muốn hỏi câu này từ lâu lắm rồi!”
_ " Cứ nói!’’- Gia Khánh cố giữ bình tĩnh
_ " Tại sao? Thiếu gia lại đột ngột nói yêu em?”
Gia Khánh tức tối:
_ " Bây giờ là lúc nói thế sao?”
_ " Nói đi mà thiếu gia! Em muốn nghe!”
Gia Hân nói khi mắt nó như xụp hết xuống rồi…Gia Khánh im lặng, một lát sau anh lên tiếng
_ " Vì tôi nhìn thấy! Kiếp trước em đã chôn xác tôi!”
Gia Hân mỉm cười: " Vậy sao?”
_ " Nhưng…
Gia Hân nghe không nổi nữa, đôi mắt ướt nước nhắm chặt…Gia Khánh hốt hoảng…Anh nghe tim giật đau nhói… " Đừng xa tôi!’’. Gia Khánh ôm gì lấy Gia Hân tay anh vuốt nhanh cánh tay của nó..Anh muốn làm ấm cơ thế nó lên.
" Cạch!’’ _ một cái bật lửa rơi ra từ túi áo Gia Hân…
Gia Khánh nhìn nó….Đấy có lẽ là cách cuồi cùng…
_ 09:03, kho đông lạnh_
Tiếng người huyên náo cùng tiếng còi xe cảnh sát vang inh ỏi…Hoang Gia Chấn Đông nhanh chân bước đến bên kho đông lạnh. Thật may với thiết bị hiện đại mà họ đã tìm được vị trí của con trai ông…Ông cầm tay nắm 1 cách vội vàng…
_ " Cha à! Để con!” – Gia Huy xuất hiện bên cạnh
Tay của Hoàng Gia Chân Đông nhường chỗ cho con. Gia Huy cầm tay nắm…Quay mạnh…Cánh cửa kho đông lạnh năng nề quay từ từ. Một lát để đôi mắt u uẩn của Gia Huy trở nên u uẩn hơn..Anh nhíu mày..Cửa khóa. Mọi người hết sức hốt hoảng còn kéo dài thêm nữa Gia Khánh cầm chắc cái chết.Vậy la mọi dụng cụ có thể phá khóa được mang đến
_ 15 phút sau_
Cánh cửa bật mở..Hơi lạnh tràn ra …Mọi người túa hết vào trong tìm người…
_ " Ở đây!”
Hướng chú ý dồn hết về nơi phát ra tiếng nói đó… Mọi người chạy đến…
Và bàng hoàng… Gia Khánh vẫn ngồi như thế, ôm lấy Gia Hân. Trên người anh không còn lấy 1 chiếc áo mỏng! Bên cạnh là 1 đống gì đó đã cháy thành tro. Anh đã đốt hết áo của mình…Gia Khánh ngước mắt lên nhìn mọi người..Rồi nhìn Gia Hân đang bất tỉnh trong vong tay anh
_ " Ta đã nói, sẽ không để em chết !”
Gia Huy bước tới cạnh Gia Khánh, cởi áo ngoài của mình khoác lên cho anh. Gia Khánh giơ bàn tay gần như đông cứng vì máu ngừng lưu thông của mình lên. Kéo áo, đắp lên người cho Gia Hân, nhìn Gia Huy
_ " Gọi nhanh lên! Đến bệnh viện!”
_ 3 ngày sau, bệnh viện ‘Bạch Mai” phòng 28_
_ " Em không muốn ăn nữa cơ mà!’
Gia Khánh đặt bát cháo xuống cạch Gia Hân.
_ " Còn mệt không?”
_ " Không ak!”
_ " Còn lạnh không?”
_ " Câu đó em phải hỏi thiếu gia mới đúng! Thiếu gia mới đúng là không có não! Tại sao lại cởi hết áo ra mà đốt cơ chứ?”
Gia Khánh nhìn Gia Hân
_ " Còn không phải tại em ngu ngốc muốn bắt chước cô diễn viên nào đo sao? Nếu ta không chứng minh em tệ đến nỗi cả " Diêm Vương” cũng chê thì ai biết sau này em có xem 1 đoạn phim nào đo và đến diễn lại làm trò hề cho ngta xem không?”
Gia Hân nhăn nhó:
_ " Em tệ vậy sao?”
_ " Chính xác là rất tệ!”
Gia Khánh đính chính làm Gia Hân não nề.
_ ‘ Chuyện khai báo với cảnh sát em có thấy phiền không ? Nếu phiền để ta bảo họ không điều tra nữa !’
_ ‘ Khai bao gì chứ ạ ! Em là gì có nhớ gì đâu ạ ?’
_ ‘ Ừ ! Nếu thấy phiền thì bảo ta !’
_ ‘ Vâng !’
_ ‘ Ngủ đi !’
_ ‘ Không ! Em mới ngủ dậy được 30p !’
_ ‘ Đã nói là ngủ đi !’
Gia Khánh nói và ấn đầu Gia Hân chui và chăn…Chờ nó ngủ xong ! Anh bước ra ngoài. Có vài việc cần xử lí…Gia Khánh không hay biết có 1 người đã nghe lén từ nãy…Anh và Gia Hân rất có thể lại gặp nguy hiểm.
_ 1 tháng sau…_
Gia Hân ôm hộp bút chì nhăn nhó. Gia Khánh vẫn ngồi đọc tài liệu
_ ‘ Em mỏi rồi thiếu gia !’
_ " Vậy nghỉ đi!”
Gia Hân cười, cất bút
_ " À! Lần trước trong kho đồn lạnh thiếu gia nói nhưng cái gì đấy ạ?”
Gia Khánh đỏ mặt
_ " Hỏi làm gì!’
_ " Tại lúc đó em nghe không rõ!”
_ " Thế thì ráng chịu đi!”
Gia Khánh đứng dậy đi uống nước. Gia Hân nhăn nhó...Đáng ghét kinh khủng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét