Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014
Understand
Một mớ cảm xúc hỗn độn, vẫn là Understand của Kim Sa, nhưng lần này lại có cảm giác khác. Có cái gì đó khó tả, đến cả mình cũng không hiểu vì sao. Nhưng cái title lại ngược lại. Understand? Mình hơi hâm, hơi dở, nhiều lúc tính khí thất thường, hay giận cá chém thớt. Đi khám bệnh thôi...
Em bước 1 mình đi trên con đường đầy lá rụng. Lá vàng xào xạc dưới chân, gió thổi nhè nhẹ khẽ bay làn tóc. Thời tiết tháng 3 thất thường, hôm qua nóng, hôm nay đã lạnh. Tình cảm, liệu có giống như thời tiết không?
Con đường này, chúng ta đã đi cùng nhau không biết bao nhiêu lần.
Cái ghế đá cũ kĩ kia, chúng ta đã ngồi bên cạnh nhau tại đấy không biết bao nhiêu lần.
Không gian này, hình như còn mang cả mùi hương của anh, hơi thở của anh, tất cả những gì thuộc về anh hình như vẫn còn ở đây.
Nhưng anh thì không còn ở đây nữa.
Em ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u xám xịt. Bầu trời đã không còn trong trẻo và ấm áp như trước nữa rồi.
Tự hỏi mình, không biết có nên đi tiếp con đường nữa hay không.
Vì em sợ.
Sợ chưa đi hết đã bật khóc.
Em đang hạnh phúc mà. Khóc gì chứ? Nhưng em lại muốn trốn đến 1 nơi nào đó. Hình như là trốn vào vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm của anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh, cảm nhận tình yêu của anh 1 lần nữa.
Nhưng tất cả, đều chỉ là hi vọng.
Mà hi vọng, ít khi thực hiện được.
Hít 1 hơi thật sâu, lại chầm chậm bước tiếp. Tại sao hôm nay lại cố tình chọn con đường này để về chứ? Ngốc thật.
Bỗng nghĩ về chúng ta những ngày trước. Em - đúng là ngốc thật.
Anh không quan tâm em.
Nhiều lúc em còn tưởng, anh không hề yêu em.
Niềm vui, nỗi buồn của em, anh đều không quan tâm. Cái mà anh quan tâm, là sự tự do của anh.
Tình yêu của chúng ta, giống như cầu vồng sau mưa vậy.
Rất đẹp, nhưng rất mau tan biến.
Anh, bây giờ có hạnh phúc không? Khi anh đã tìm được lối thoát cho mình? Khi anh có được sự tự do mà anh hằng mong ước? Anh thật sự được giải thoát rồi đấy.
Anh đòi chia tay với em.
Anh nói anh mệt mỏi vì em.
Anh nói em giày vò anh.
Anh nói em không yêu anh.
Đồ khốn! Anh biết cái gì mà nói em không yêu anh?
Nếu em chưa từng yêu thì sẽ không hiểu được thế nào là nỗi cô đơn?
Nếu em không buồn thì cớ sao nước mắt lại rơi?
Nỗi buồn của em, sự tổn thương mà em phải chịu đựng. Nước mắt em rơi là vì anh. Trái tim em đau là vì anh. Cuộc sống của em đảo lộn, cũng là vì anh. Tất cả, là bằng chứng chứng tỏ 1 điều : là EM YÊU ANH.
Gió lại thổi, lá vàng dưới chân xào xạc. Em mỉm cười.
Hạnh phúc qua rồi mới thấy được chân tình.
Em thật sự may mắn vì đã nhận được tình yêu từ anh.
Nụ cười của anh, những lời nói dối ngọt ngào của anh, đã từng khiến em rung động. Nhưng những thứ ấy, chỉ khiến em cảm thấy anh đang ban phát tình yêu cho em.
Em không cần.
Anh biết chứ? Em thật sự không cần cái thứ tình yêu nhờ bố thí ấy.
Đau khổ nhất là tình yêu được ban phát. Anh hiểu không?
Lặng lẽ, nước mắt lại rơi.
Nhưng không phải rơi từ mắt, mà là rơi từ trái tim.
Trái tim khóc, nhưng người thì không khóc. Vì em đã tự tạo cho mình 1 cái mặt nạ biết cười để anh biết rằng em vẫn đang hạnh phúc. Anh ra đi, không có nghĩa là cuộc đời em chấm dứt.
Bởi vì, anh không xứng đáng để em yêu.
Chính xác, là anh không xứng đáng nhận được tình yêu của em.
Anh là 1 thằng hèn.
Chỉ những thằng hèn như anh, mới quì dưới chân em, khóc lóc cầu xin em trả sự tự do cho anh.
Em - từ lúc nào đã lấy đi sự tự do của anh?
Em - từ lúc nào trói buộc trái tim anh?
Em biết, anh đã từng thích em, anh đã từng say mê em, anh đã từng yêu em. Nhưng anh tàn nhẫn, tàn nhẫn bỏ rơi em bằng sự hèn hạ của anh. Đó là cái 1 thằng đàn ông như anh có sao?
Em hiểu rồi.
Thực sự hiểu rồi.
Anh đã có được tự do như ý anh muốn. Ạnh vui vẻ không? Anh hài lòng chứ?
Còn em, em cũng được tự do rồi.
Đoạn đường dài bị bỏ lại phía sau lưng. Kí ức về anh, cũng bị em bỏ lại ở đấy.
Đây, sẽ là lần cuối cùng, em đi con đường ấy. Là lần cuối cùng, em nghĩ về anh. Là lần cuối cùng, em viết những dòng này cho anh. Tạm biệt anh. Thằng khốn mà em đã từng yêu ạ.
Đoạn đường đầy lá rụng yên tĩnh. Nhưng con đường mà em đang đi ồn ào hơn. Vì cuộc sống là thế. Có những khoảng tĩnh lặng, cũng có những khoảng ồn ào trong tâm hồn. Anh - sẽ mãi mãi là khoảng tĩnh lặng ấy.
Understand?
+++
Có thứ tình yêu, càng muốn chia xa thì lại càng thương nhớ.
Khoảng cách đau khổ nhất, chính là không có anh, nhưng anh lại luôn tồn tại trong trái tim này.
Cứ yêu đi, cứ vui cười đi. Thời gian sẽ vùi lấp đi kí ức về anh. Trái tim em cũng sẽ lành lại mau thôi.
Vì em thuộc chòm sao Thiên Bình, tình yêu với em, không phải là số 1.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét