Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

truyen sex - Gửi lại ngày hôm qua cho anh

Hồi ức vốn chỉ nên lưu giữ những gì đẹp nhất. 


day la noi dung footer


Cô bé lúi hớt tóc một mình với mấy viên bi đủ màu sắc trong truyen heo khoảnh sân ngập nắng ban trưa. Thỉnh thoảng lại chun mũi bởi chưng bắn không trúng.


- Này tiểu muội, lại chơi bắn bi à, đi keo kiệt banh không?


- A ! sư huynh, muội không đi đâu.


- Sao thế? Hôm trước còn đòi đi mà. Cậu bé xoa xoa mái tóc rối bù của cô bé, ánh nhìn quan tâm


- Cô bé chu miệng xinh xắn – không chăng nữa - thằng Bình hâm bảo muội là con gái không cho muội keo kiệt banh.


- Tưởng gì, có sư huynh ai dám không cho muội đá, cậu bé vỗ ngực vẻ mặt ....


- Thôi, muội không thích bọn nó, sư huynh đi đi.


- Vậy không đi, thì vào nhà đi, nắng thế này con gái ra nắng bị đen đấy.


Nói rồi, cậu bé chạy vọt đi, không quên ngoái đầu lại căn dặn – buổi chiều ra bãi sân thả diều, sư huynh làm cho muội cây kiếm mới nhé.


Cậu bé đi rồi, cô bé cất những viên bi lăn lóc trên sân vào một lọ nhựa rồi chạy vào nhà tìm con diều cả tuần nay bị xếp xó. Nghĩ tới buổi chiều có cây kiếm mới trong lòng tràn đầy niềm vui.


Tuổi thơ ấu ngập tràn, là những buổi rong ruổi triền đồi cùng cánh diều no gió; là những trò chơi không bao giờ biết chán; là những dỗi hờn trẻ nít đến rồi đi chóng vánh.


- Sư huynh, buổi chiều đi hái sim nhé.-


- Hái cái gì, chiều nay sư huynh qua nhà thằng Cường bờm chơi rồi.


- Nhưng muội thích ăn sim mà, mai muội lại đi học rồi, đi nha sư huynh – cô lắc lắc cánh tay anh giọng ngọt ngào nhõng nhẽo.


- Nhìn cô nũng nịu đáng yêu anh không nỡ chối từ nhưng nghĩ đến vụ cá cược bắn bi chiều nay anh lại không muốn bỏ - muội rủ Nhung đi đi, hôm khác sư huynh dẫn muội đi.


- Muội rủ rồi, Nhung bảo trời nắng không đi.


- Đấy – anh gõ nhẹ vào trán cô - người ta con gái trời đất ơi nắng thì ở nhà, ai như muội cứ như con trai suốt ngày chạy ngoài nắng thế, đen thui hết cả rồi, chẳng dễ xót thương chút nào.


- Hứ! đen thì đã sao. Muội vẫn còn trắng hơn sư huynh đấy. Cô xụ mặt, hai má phúng phính dỗi hờn.


- Được rồi, tiểu muội dễ thương nhất, về nhà đi, trưa nắng lát mẹ mắng lại khóc nhè.


- Muội không thèm chơi với sư huynh nữa, sư huynh không dẫn muội đi hái sim – Nói rồi cô xoay ngược cái nón lưỡi trai đỏ chót quay lưng chạy một lèo về nhà. Anh gãi đầu - Đúng là con gái, lại dỗi rồi.


- Sao bảo làm cho sư huynh màu đen, giờ biến thành màu trắng rồi. Anh quơ chiếc khăn len trước mặt cô bày giả vờ mặt khó hiểu.


- Muội thấy màu trắng rất đẹp mà, rất hợp với sư huynh nữa. Cô cười nheo đôi mắt trong veo sau cặp kính cận, tay xoa xoa hai bên má bởi lạnh.


- Con trai thì phải màu đen nó mới cá tính. Ai lại cái gì cũng màu trắng như con gái.


- Thì muội là con gái mà, khăn len là vì muội làm, muội có quyền chọn màu, sư huynh không thích thì trả đây. Hứ! cô lẩm bẩm đã mắc công làm còn bị chê


- Muội cũng là con gái... còn chưa kịp nói hết câu, anh đã phải ôm bụng, mặt nhăn nhó vì chưng đau. Cô vẫn lườm anh văn bằng đôi mắt của phù thủy ác ma ( đây là bởi chưng anh nói) sau khi tặng anh một "chưởng" vào bụng.


- Thôi, thôi, sư huynh xin khuyết điểm phù thủy muội muội, đây là chiếc khăn len đẹp nhất mà sư huynh có (vì trước đây anh làm chi có chiếc khăn nào đâu). Lạnh quá, sắp chết cóng rồi nè, hay là muốn tự tay quàng khăn giúp sư huynh - Nhìn bộ mặt nhơm nhở vô đối của anh, cô lầm bầm gì đó, cuối cùng vẫn giúp anh quáng quàng khăn quanh cổ.


- Lên xe đi - anh khẽ nhắc - lát nữa ra Bảo Lộc muộn không kịp xem pháo hoa lại khóc nhè xấu lắm.


Anh quàng khăn vì cô tự tay làm trong lòng chỉ duy một cảm xúc hạnh phúc ngập tràn. Khuôn mặt cười tươi rạng rỡ. Anh rất thích được ngồi bên cô cùng ngắm pháo hoa đón giao thừa, nghe cô huyên thiên kể chuyện trên trời đất ơi dưới đất, về lớp học và những cậu bạn của cô; được nhìn thấy cô reo cười vui tươi khi chùm pháo bông trước tiên phát sáng trên bầu trời, đôi mắt cô trong vắt vong hồn nhiên chẳng thay đổi.


Cô ngồi sau xe anh, khẽ vòng tay ôm anh nói thầm: "trời lạnh thế này có người ôm thật là thích". Giao thừa mỗi năm cô đều cùng anh ra bờ hồ Bảo Lộc xem bắn pháo hoa. Chẳng biết từ khi nào đã thành nếp như thế, cô chẳng còn phân biệt được, cô yêu cái lạnh bên bờ hồ đêm giao thừa, yêu những chùm pháo rạng rỡ đón năm mới hay yêu cảm giác yên bình phẩm bên cạnh anh giữa biển người chờ đợi chốc lát giao mùa này.


------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


- Chị ơi , cho e một cà phê đen keo kiệt không đường và một café sữa – vừa bước vào quán quen thuộc cô liền gọi thức uống yêu thích, không quên gọi luôn luôn cho người bên cạnh.


- Lại café đen, không sợ nổi mụn à?


- Nổi thì cũng nổi rồi còn sợ gì nữa. cô cười cười làm bộ không quan hoài rồi tìm bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Anh cũng đi theo sau cô ngồi vào ghế đối diện, quan tâm hỏi – không lạnh sao mà ngồi ngay cửa sổ?


- Cô không trả lời tiền xao xoa hai tay.


- Đổi bàn, vào trong kia ngồi – anh đứng dậy định đi vào


- Không! Cô phồng má bướng bỉnh lắc đầu như trẻ con, muội thích ngồi gần cửa sổ. Cô nhắm mắt xuôi tay hít một hơi dài tận hưởng làn gió lạnh lướt qua rồi nhìn anh cười hì hì - ở Sài Gòn nóng lắm, hiếm khi được về phải tranh thủ tận hưởng cái lạnh của gió núi chứ.


- Anh không nói gì chầm chậm ngồi xuống. Chị phục vụ mang café ra mỉm cười – lâu quá mới thấy về uống café ở đây, bị anh nào ở Sài Gòn giữ chân phải không? Rồi liếc nhìn qua anh – e không về là có người buồn tương tư đấy.


- Chị cứ trêu em, nào có ai chứ. Cô cười tươi đáp lại.


- Có mà trêu, hai đứa uống ngon miệng nhé, chị còn khách bên kia.


- Cô cười với chị rồi như bỗng nhớ ra điều gì, quay qua nhìn anh chăm chú.


- Nhìn gì, sư huynh đẹp trai quá hả? bị cô nhìn như vậy, anh hơi bối rối


- Sư huynh của muội đúng là đẹp trai nha, mà sao mãi không thấy giới thiệu tẩu tẩu với muội nè? Cô đẩy đẩy gọng kính giả bộ chuyên chú đợi nghe anh trả lời.


Nụ cười trên môi anh gượng gạo. Anh nhìn cô như trạng thái muốn kiếm tìm một điều gì đó ẩn sau cặp kính cận kia. Tình cảm của anh lẽ nào cô không biết. đây không phải lần trước nhất cô hỏi anh câu này. Cô thật sự không có tình cảm gì với anh hơn một người anh trai ư?


Hồi ức vốn đồng cân thành ra lưu giữ những gì đẹp nhất. Thời gian như nước chảy. Anh và cô bên nhau cùng lớn lên, cùng trải qua thời ấu thơ đẹp đẽ, cùng đi qua năm tháng tươi đẹp thời niên thiếu, cùng bước những bước chân trưởng thành đầu tiên.


day la noi dung footer


Anh.


Từ khi hiểu chuyện đã có cô bé đầu hàng xóm tiểu muội nhỏ hơn anh một tuổi suốt ngày ríu rít đi theo anh, gọi anh là sư huynh. Ban đầu nghe cũng thật lạ nhưng rồi cũng quen tai, chẳng biết từ đâu cô gọi anh như thế. Phải rồi, cô nằm mê phim kiếm hiệp mà, còn đòi anh gọt kiếm gỗ để làm nữ hiệp. Anh nhớ lại khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng nhăn nhó bởi vì những buổi trưa nắng cùng anh bắn bi, thả diều, kẹo banh... cô bé hiếu động, hoạt bát hơn anh rất nhiều. Khi ấy anh đã tự xem mình là một người anh trai có trách nhiệm chăm chút cô, và còn thấy tự hào bởi cô em gái này.


Ngày cô vào lớp 6, cô nói sẽ ra thị trấn học trường nội trú, mỗi cuối tuần mới về chơi với anh, anh còn bĩu môi bảo "tiểu muội đi thì sư huynh không sợ bị ai làm phiền rồi", cô hờn giận không thèm nói chuyện với anh cả tuần. Anh bắt đầu thấy nhớ cô bé tiểu muội, không biết đi học có bị ai ăn hiếp không rồi lại tự nhắc mình, cô hoạt bát, đáng yêu như thế, chắc ai cũng yêu quý. Anh hi vọng ngày cuối tuần thật mau để cô về chơi cùng anh. Cũng thật lạ, mấy đứa con gái trong xóm thì toàn chơi nhảy dây, búng thun, còn cô lại suốt ngày đòi theo anh bắn bi, keo kiết banh. Tuy vậy, cô thực sự bắn bi rất giỏi, cô có cả rổ bi mà thằng con trai nào chơi bi hồi ấy cũng muốn có. Nhìn cô lăng xăng trên sân phim sex cùng đám con trai, chẳng ai nói cô là con gái. Anh thích cô vì chưng cô rất ít khóc nhè như mấy đứa con gái khác, cô cũng rất cứng đầu, nhất quyết không chịu rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác, mặc dầu thỉnh thoảng anh bắt gặp cô khóc một mình khi bon con trai trong xóm bắt nạt nhưng khi vừa nhìn thấy anh là cô lại cười như chưa có gì xảy ra. Anh mong những mùa vỉa hè kéo dài để cùng cô hái sim, thả diều. Mùa sim chín tím cả ngọn đồi đẹp như đôi mắt cô. Cô từng nói cô yêu màu tím nhất thành thử những cánh diều của cô cũng đậm sắc tím.


Ngày nhỏ vô tư lự chẳng đếm thời gian, những tưởng lên lớp 10 cô sẽ thi vào trường anh đang học ở huyện, cô và anh có thể cùng nhau đi học, mỗi ngày đều gặp cô. Nhưng cô lại chọn Đà Lạt cách xa hàng trăm cây số mệnh làm điểm đến. Cô đã trở nên cô gái nhỏ bớt đi vài phần tinh nghịch, thêm một tí ngây thơ của các cô gái mới lớn, duy tiền có mái tóc dài đen nháy không đổi. Đà lạt ấu thơ mộng, xinh đẹp cuốn cô đi. Mỗi tháng cô đồng cân về một lần, có lần về cũng không gặp anh. Mẹ mua cho cô điện thoại, cô cũng không nói cho anh biết số telephone của cô, nếu không phải Bình hâm nói thì anh cũng không biết số mệnh của cô. Anh bắt đầu thấy nhớ cô nhiều hơn. Mỗi lần cô về đều đòi anh dẫn đi chơi. Cô kể chuyện về Đà Lạt đẹp và chiêm bao mơ, cô khoe đang học đan len, khi nào về nghỉ tết sẽ đan cho anh 1 chiếc. Anh vui và chờ đợi. Tình cảm trong anh lớn dần cùng những ngày vắng cô. Chẳng biết từ khi nào anh đã không còn xem cô là em gái, anh muốn trong tim cô, anh ở một vị trí khác, vị trí chỉ có một không thể thay thế. Những cảm xúc tuổi học sinh đẹp đẽ mà thanh khiết thành hình rồi chẳng thể chối bỏ. Anh chỉ hi vọng cô thường xuyên vui cười khi nhìn thấy anh, thường xuyên ríu rít kể chuyện vô tư lự như thế, tiền hi vọng cứ bên cô như vậy. Giao thừa năm đó, khi cô tặng anh chiếc khăn quáng quàng cổ tự tay cô làm, anh đã hạnh phúc biết bao, cô chưa bao giờ tặng quà cho ai, càng sẽ không tự tay mình làm nhưng cô lại tự tay đan khăn cho anh, anh không vui, không hạnh phúc sao được. Ngày đó anh đã rất muốn nói với cô rằng anh đã yêu cô rồi. Nhưng đôi mắt trong vắt của cô nhìn anh khiến anh chẳng thể mở lời, anh không muốn màu mắt ấy sẽ đổi sắc u buồn, không muốn đánh rơi nụ cười tinh ma như nắng vỉa hè kia. Anh chọn cách thầm lặng nuôi dưỡng tình cảm của mình, mang sự chân tình lặng lẽ theo bên cô.


Nhưng cánh cổng tuyệt vời học lại đưa cô đi càng xa anh. Cô từ xóm nhỏ, đi qua thị trấn quen thuộc, rời nhà đến với Đà Lạt thơ ấu mộng. Giờ đây, bước chân cô bỏ lại anh để đến với Sài Gòn phồn hoa, nơi cô có trạng thái theo đuổi ước mộng mị của mình. Còn anh vẫn ở lại nơi đã lưu giữ tất cả kỷ niệm của cô và anh. Cô vẫn là cô gái nhỏ ưa tung tăng khắp nơi, chẳng chịu dừng chân vương vít chốn nào. Cô càng ít về nhà hơn. Có lẽ bởi vì đường xa, cũng có lẽ bởi chưng Sài Gòn đã níu chân cô. Bản tính cô yêu thích náo nhiệt, thích danh thiếp hoạt động, Sài Gòn có nhẽ thích hợp với cô. Cô thích bay nhảy tự bởi nên cô cứ đi. Anh vẫn lặng lẽ mang theo nỗi nhớ về cô, vẫn luôn luôn giữ giao thông qua telephone và mong chờ mỗi cơ hội lễ được nghỉ cô lại về gặp anh. Anh không biết, tình yêu anh dành cho cô bé tiểu muội xinh xắn năm nào đã đã in sâu đến thế. Anh để cô đi, để cô đi với những ước mơ, những dự định không có anh trong đó. Anh không thể hay anh không dám níu chân cô. Anh sợ sẽ làm gãy đôi cánh yêu tự vì chưng kia. Anh trở về với nhớ thương, với âm thầm, chờ đợi, ái tình này của anh tiền có trạng thái lặng lẽ đi bên cô, có thể cô hiểu tình cảm của anh do cô là cô gái khá tinh tế, có thể cô không hiểu tình cảm của anh vì chưng cô vô tư như thế. Nhưng có một điều động anh hiểu rõ, cô xem anh là anh trai.


day la noi dung footer


Cô.


Cô có tuổi thơ tươi đẹp trải dài trên những vạt nắng chiều cùng lũ bạn. Có cậu bé đầu hàng xóm cùng ruổi rong tháng ngày. Chẳng biết từ khi nào hình ảnh cậu bé ấy trở thành biểu trượng tuổi ấu thơ của cô, mỗi một kỷ niệm đều không vắng bóng dáng của cậu. cứ cho rằng có thể mãi như thế. Cô bé thích cái cách cậu bé cốc đầu hay véo má cô mỗi khi cô dỗi hờn đòi đi chơi cùng cậu, thích cả nụ cười tươi rói, mà cô cho là đẹp nhất.


Cô rất thích gọi anh là sư huynh, và cách gọi đó vẫn theo cô đến giờ. Cô thích phim cổ trang, thích giả làm nữ hiêp, mà anh lại là người chiều theo cô, hay làm cho cô những thanh kiếm gỗ rất đẹp, bởi chưng thế cô thường xuyên gọi anh là sư huynh. Thỉnh thoảng anh hay thắc mắc nhưng rồi cũng a dua theo gọi cô là tiểu muội. Cô thích cái cách anh gọi cô là tiểu muội, cho rằng đó là điều đặc biệt của riêng cô và anh.


Ngày cô vào cấp 2, cô muốn hoc cùng trường học với anh. Nhưng xóm nhỏ thân thuộc không giữ nổi cô, thị trấn ồn ã với bao điều mới lạ lôi cuốn cô, cô đã ngay tức khắc gật đầu khi mẹ hỏi có muốn học trường học nội trú chân ngoài thị trấn. Lần đầu cô xa nhà cũng là lần đầu cô rời khỏi anh đến với thế giới riêng của mình. Với tính cách hiếu động, ham vui, cô mau chóng hòa mình vào cùng trường học lớp mới, bạn mới. Cô lại nhớ tới anh, cô không ở nhà anh có tìm một cô hàng xóm mới làm tiểu muội hay không? Cô mong những cuối tuần về cùng anh bắt dế, bắn bi. Cô mong mỗi mùa hè về, để cùng anh in dấu chân trên đồi sim rực tím chân trời.


Nhưng rồi, đến cả những viên bi long lanh, đồi sim tím rực cũng không níu nổi cô, cô lại cách xa anh hơn về địa lý. Cô yêu Đà Lạt qua những trang báo, qua lời kể của bạn bè. Cô đến với Đà Lạt mang theo nhiệm vụ hoàn tất ba niên học phổ thông. Đà Lạt không làm cô thất vọng. Mà thật lạ! Một cô gái hoạt bát như cô lại yêu đến vô cùng cái bình phẩm thanh bình lạnh của nơi đây. Ngày đi, tháng đến, cô đã không còn là cô bé rong ruổi với nắng hôm nào. Cô bắt đầu nghĩ đến những dự định xa hơn, bắt đầu có những cảm xúc như bao cô gái ở tuổi cô. Cô có những cậu bạn ở trường, ở lớp, đôi lần cô nghĩ đến anh nhưng rồi cũng chóng vánh gạt đi văn bằng ý nghĩ – mình là em gái, là tiểu muội của sư huynh đấy. Cô mơ hồ nhận thấy anh hơi khác trước, điều động mà cô vừa vui, vừa lo: anh thích cô.


Rồi bận rộn với những dự tính tương lai, với những ước mê đang đợi phía trước, cô mau chóng quên đi những mộng hồ ấy. Cổng trường cực kì học vô tình khiến cô càng xa anh. Sài Gòn rộn rịp là nơi cô muốn thực hành ước mộng của mình. Cô bắt đầu nhớ anh nhiều hơn, bắt đầu nghĩ đến những cảm xúc về anh. Đã không còn nằm mơ hồ, cô nhận ra điều mà cô vẫn luôn luôn gắng tình không chịu hiểu: anh yêu cô. Còn cô? Cô không biết tình cảm của cô là gì. Cô là người dễ thích, dễ chán. Cô thích anh là thật nhưng có nhẽ không phải là yêu. Mà có nhẽ còn hơn cả thích, cô không biết thành thử gọi tên xúc cảm này là gì... Cô cũng từng thích vài cậu bạn ở trường nhưng luôn hiểu rõ tiền là thích rồi cũng mau chóng đi qua. Nhưng với anh, cô không biết đối diện thế nào. Cô sợ sẽ vô tình vỡ tan những kỷ niệm đã có, sợ mất đi anh. Vì tình yêu thường xuyên khó nắm giữ khiến cô e ngại. Cô chọn cách im lặng, vờ như không biết. Anh cũng vẫn lặng lẽ như trước. Đôi lúc cô nghĩ "sao anh cứ mãi âm thầm, nếu anh có trạng thái nói ra, biết bao cô đã dũng mãnh một lần với tình cảm này". Cô có một vài thằn lằn quan hệ ở trường nhưng không nghiêm túc, cô tự cho mình cái quyền rong chơi cới cảm xúc. Vì cô biết, mệt mỏi rồi trở về vẫn còn anh đứng đợi cô. Cô biết mình tàn nhẫn với tình cảm của anh. Cô vẫn đóng tròn vai cô tiểu muội được anh yêu thương.


day la noi dung footer


Nhưng cô đã sai và cả anh cũng vậy.


Anh bỏ lỡ cô vì chưng thường xuyên cho rằng mình sẽ cản bước cô đến với bầu trời rộng lớn, vì chưng sợ rằng mình không đủ sức níu giữ cô ở lại.


Cô đã sai bởi vì sự cố chấp đến vô tình. Cô không thành ra mang yêu thương xót của anh làm phép thử. Không thành ra biến sự chờ đợi của anh trở nên lý bởi vì để cô đi quá xa.


- Sư huynh, tháng sau đám cưới à?


- ừ! Tiểu muội nhất mực phải về nhé.


- Muội không biết được, công việc của muội bận rộn lắm.


- Tiểu muội không về sư huynh sẽ rất buồn, không phải muội rất truyen dam muốn thấy mặt chị dâu sao, sư huynh nặng nhọc lắm mới tìm được chị đâu cho muội đấy.


- Muội sẽ sắp xếp công việc. Sư huynh nhất quyết phải hạnh phúc nhé!


day la noi dung footer


"Sư huynh không biết rằng, sư huynh thật sự rất quan yếu trong lòng tiểu muội. dầu không phải tình yêu thì cũng đã không ai có thể thay thế".


"Tiểu muội có biết rằng, sư huynh chưa bao giờ cảm thấy bao năm chờ đợi là lãng phí. Chỉ cần quay đầu lại một lần, tiểu muội sẽ thấy sư huynh vẫn đứng đây. Nhưng..."


Phù Thủy Nhỏ

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

truyen sex - sự trở lại của cô nhóc đáng thương

Thể loại: truyện teen

 

Cảnh báo: có chút bạp lực

 

Độ tuổi: biết chữ thì đọc

 

Thời gian hoàn thành: viết tới đâu đọc tới đó

 

Tác giả: yun pro

 

-----------------------------------

 

Lời t/g: đậy là 100% lần trước hết mik viết truyện thành thử chăvs chắn phim sex  có những thiếu sót mog man di người thông cảm và cmt mạnh tay để mik sửa đổi. Còn về tính chất cách nhân dịp đánh vật nữ chính thị sở thích … mình có lấy chút ít về mình và 1 ít sự thật chứng kiến đc. Lời cuối hi vọng mọi người ùng hộ và góp ý cho mik

 

-----------------------------------

 

* Trong 1 tòa lâu đài hiện cực kì và sang trọng *

 

- Cốc…cốc… _ Tiếng gõ cửa vang lên

 

- Nói _ bằng 1 giọng thờ ơ nó nói

 

- Dạ… ông chủ muốn gặp cô ạ _ tiếng người gõ cửa vang lên đầy sợ sệt

 

- Ukm _ Chỉ cần nghe chữ đó của nó thôi người gõ cừa đã tức thì phóng như bay biến mà biến khỏi đó

 

 * Bên trong *

 

 Nó nhẹ nhàng đặt lly rượu chát trên tay xuống, bước về phía tủ đồ chọn lấy 1 bộ đò đơn chiếc giản và vào phòng tắm đẻ thay. Đúng 5’ sau nó đã có mặt trên hiên của tòa lâu đại, nhẹ nhàng dừng bước trước cửa 1 căn phong xoay người lại và bắt đầu nhập mà số

 

Ting….

 

 Nó bước vào và ngay lập tức thả người trên chiếc sôpha đáng chớ chi bạc tỷ

 

-       Con hãy về Việt Nam đi _ 1 giọng nói uy nghêm vang lên phá tan bầu không khí im lặng

 

Một tia khó chịu thoáng biểu thiện trên khuân mặt hững hờ nhưng cũng mau chóng biến mất: Why? _ giọng nói lạnh nhạt ấy lại vang lên lần nữa. Nói xong nó ngả người vào ghế sôpha như chờ đợi câu trả lời

 

- 5năm như vậy là quá đủ với con. Con đã hoàn thiện mình 1 cách hoàn hảo nhất. Ngừng một lát ông nói tiếp : võ thuật, trí thông suốt minh, tốc độ, sự nhạy bén,… tất cả con đều giỏi. Bây h có trạng thái tạm nói con là bất khả chiến bại. Hãy trở về và hãy làm những gì con muốn trước khi đến đây. Có lẽ, bây giờ  gia tộc cũng rất nhớ con. Và do lời hứa trước đây_ Bằng 1 giọng chân thanh nhất ông nhẹ nhàng khuyên nó

 

- Được, ngày mai, thưa bố_ Không cần suy nghĩ nhiều do đã nhăc sđến lời hứa đó thành ra nó không còn biết nói sao

 

- Ukm, vậy con hãy đi ngủ sớm để mai sau xuất phát , ta sẽ đặt vé cho con_ Giọng ông vui hẳn lên.Ông vui bởi nó đã chịu về Việt Nam, vui bởi chưng nó đã đòng ý ngay do điều đó chứng tỏ nó vẫn còn yêu que hương nơi mình đã sinh ra, truyen sex nhưng… đồng cân  được một lát ông lại nghĩ đến lời hứa và bít tất cả niềm vui trong ông vụt tắt. Đang mải nằm mê suy nghĩ, thì…

 

- Cạch_ tiếng mở cửa lại một lần nữa vang lên làm ông tỉnh lại sau dòng suy nghĩ. Đén lúc nó bước ra khỏi phong ông tiền biết lắc đầu rầu tội với con bé này. Tuy không phải con ruột nhưng tính cách điều kiện của con bé giống 1 người mà ông yêu xót thương đến cả người con đẻ của ông cũng không giống văn bằng . Haizzz… nghĩ đến đây ông lại thở dài

 

 Còn nó, sau khi về phong đã nằm xuống giường và miên mang sũy nghĩ về ngày mai. Nghĩ sau khi gặp nó_ người con theo gia tộc nghĩ đã mất sẽ xất hiện trước mạt họ, gia tộc sẽ phản tương ứng ra sao… Những người đã làm cho nó bj tổn thương  bây giờ thế nào..v..v Mãi mộng mị nghĩ suy nó không biết đã ngủ tự bao giờ mà còn chưa kịp làm 1 chuyện rất quan trọng…

 

--------------------------

 

T/g: cho tg sò rý nhá nãy giờ viết mà ko gtnv 


- Nó ( Phạm Nhật Băng [ tên sau này còn tên trước kia thì từ từ biết ] ): biệt danh: ice. Khuôn mặt bình phẩm thường nhưng có sức hút, tuy vậy cũng sở hữu 1 body chuẩn, cao 1m75. Gia thế : bí mật. IQ: bí hiểm chưa đc bật mí. Một người bí hiểm và có rất rất rất nhìu bí hiểm mà kể vả cha nội nuôi, bn thần cô cũng khong biết . Còn nhiều thứ khác khi đọc truyện sẽ biết 


--------------------------------------

 

4h sáng hum sao, quần áo chỉnh tề ngồi ghế sôpa và chắc rằng  luôn luôn mặt đồ đen, đeo găng tay dù chuyện gì xảy ra_ chác rồi , đó đích thị là nó

 

- Tít… cạch … Có chuyện gì vậy tỷ tỷ, mới có 4h thui mà tha cho em đi_  giọng ngái ngủ của Gin vang lên

 

Nhíu màu khó chịu, cát ngang lời của Gin nó nói: Ở lại đây quản lý công việc chị về VN có việc 


Nge tới đây Gin tình ngủ hẳn : sao ? chị zìa đó làm gì? ở lại chơi vơis em..bla..bla..

 

- STOP chưa . Cứ nghe lừoi đi xong truyen dam  việc chị thưởng _ nhẫn nại thiết phục

 

- Vânggg.. văn bằng giọng thiểu tnão nhất có trạng thái Gin nói

 

- Ukm… Ở lại chăm nom yumi chị kiu con bé phăng qua anh rầuk, vả lại chị sang VN coi thằng Jack quản lý bar thế nào .

 

- Nghe đén đay nghiến người con trai đổi thay giọng 180 độ : thiệt hả chị …… ỒKKKKKKK……… YEAK…… Pai pai chị nha đi đường zui zẻ nha. Trùi ui chị hỉu em quá ak gì chứ có Yumi là em chịu ah … bla..bla…

 

- Tút … tút… thế là giọng Gin ngắt hẳn

 

Nó ở đầu dây bên cơ mà lắc đầu ngán ngẩm với thẵng em này haizzz…

 

Tiếp thô tục nhắm nháp ly rượu trên tay, nó tầm nghĩ : hôm nay chắc hẳn là 1 ngày dài. Nó bây chừ chậm rãi chờ thời gian trôi qua. Đưa mắt nhìn căn phòng mà nó tự tay chon, căn phòng Hôm nào cũng vậy nó chẳng thể ngủ quá 3 tiếng đồng hồ, không phải do nó không muônd ngủ, nó muốn ngủ lắm chứ nhưng… khi chợp mắt nó lại mộng mị thấy giấc mộng mị ấy, giấc maow mà nó không thể nào quên.

 

-------------------------

 

T/g: cảm tạ mấy bạn đã đọc truyện của mik mong mấy bạn ủng hộJ

 

 

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

truyen sex - Bóng chiều xưa ngõ vắng lối anh về

Thời gian thấm thoắt trôi và dòng đời mau thay đổi,hạnh phúc à!chỉ doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat là thoáng qua thôi.Lướt nhanh qua dòng người đang hấp tấp nó tìm về góc phố nhỏ để nhớ lại những kỷ niệm xưa ,"thời gian ơi xin một lần dừng lại,để em không hấp tấp buông thả đôi tay anh”.Dựa người trên căn gác nhỏ cuối phố nó tìm lại bóng hình anh,khoảnh khắc thấy anh vui cười tay trong tay cùng người con gái khác lòng nó như thắt lại,nó chỉ hi vọng đó là giấc nằm mộng thôi,một giấc mơ không thật và giờ anh sẽ lại về bên nó.

 

"Mùa thu sang từng chiếc lá nhẹ rơi và thả lòng em buông lơi theo gió,khoảnh tự khắc hạnh phúc em sánh vai bên anh như chàng hoàng tử và nàng công chúa trong truyện cổ tích,nắm tay ngược dòng xuôi theo gió đưa ta đến bên bờ biển xanh mát ngắm chiều hoàng hôn,hớt nhẹ lọn tóc buông dài xuống gò má hồng hào anh nhìn em ánh nhìn tràn trề niềm âu yếm,yêu thương.Đôi bờ môi mỏng manh anh mỉm cười khiến tim em thêm lần loạn nhịp.”

 

 Ngước mắt nhìn lên trời đất mà sao thấy lòng rối bời,nó tự hỏi :"mình mất nhau thật rồi sao” những giọt nước mắt lặng lẽ đua nhau rơi,cơn mưa phùn mát nhẹ thông thoáng qua như nói lên nỗi lòng của nó,òa khóc sực nức nở như đứa trẻ đang đói lòng và nó ngất xỉu lịm đi tự bao giờ.

 

"Một chiều cuối đông ấm áp,đôi bàn tay nắm lấy bàn tay đang thung thăng trên con phố nhỏ,đi bên chàng trai lịch duyệt là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trong chiếc đầm trắng bong khôi đang đưa tay đón ánh mặt trời,bước qua bao nẻo đường và dừng lại ở công viên nơi chốn đông người,chạy nhảy thung thăng khắp sân để kiếm tìm trò chơi,nó cùng anh thử biết bao nhiêu trò giả mạo hiểm và nụ cười trên môi không bao giờ tắt,ngay bây chừ nó cảm thấy hạnh phúc và được yêu hơn bao giờ hết.Ngày lại ngày trôi qua,họ đã gieo cho nhau xiết bao kỉ niệm đẹp,vào một ngày đẹp trời ánh rạng đông khẽ hắt qua khung cửa sổ chiếu rọi vào ngôi nhà tràn ngập sắc hoa nơi đó có cô gái nhỏ tựa mình trên giàn hoa lưu ly mỉm cười hạnh phúc.

 

-này nhóc,em đang nhớ anh hả ??? _anh đã đến và đứng bên nó tự bao giờ,xoa đầu nó mỉm cười ngộ nghỉnh.Như bắt được thóp mặt nó đỏ bừng nhưng cái tình ngang ngạnh nó cãi bướng.

 

-không nhớ anh đâu,anh xí lắm J.

 

Giả vờ hờn giận phụng phịu mặt anh làm nó bất đồ mỉm cười.Như muốn trêu đùa anh nó đưa ngón tay trỏ lên và nói:

 

-hỳ,anh khùng quá,em nhớ anh nhiều nhiều lắm,nhiều giống này này…

 

-hả,nhóc dám trêu anh à_và rồi anh chạy đeo đuổi bắt nó…

 

Trời đông chớ chi rét những bông tuyết rơi rơi nhưng đâu đó trong quán kem có bóng hình anh và nó đang trêu đùa cùng những bông hoa tuyết,khoảnh tự khắc đẹp đẽ mà hai người kiến lập cùng biết bao nhiêu kỉ niệm tưởng chừng mãi mãi không bao giờ tan vỡ nhưng đến một ngày:

 

"Người nói yêu anh đi, người doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nói thương xót anh đi
Để cho con tim này đừng trông ngóng hao gầy
Hãy đến bên anh đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta
Vì nơi con tim này luôn có , ái tình dấu kín cùng thương xót nhớ.....cho em.”_nhạc chuông điện thoại anh reo lên một hồi khi thấy nó gọi,anh hấp tấp bắt máy:

 

-em à,có chuyện gì không???

 

-Anh ở đâu vậy,đi shopping với em đi.

 

-Không được đâu,anh bận rồi,để khi khác em nhé_nói rồi anh không để nó nói tiếp đã tắt máy chóng vánh như sợ nó làm phiền…

 

 Bực mình khi thấy anh lãnh đạm trả lời nó một mình đi shopping mà không nguôi tức giận.Mua sắm biết bao nhiêu là thứ nó chuẩn bị quay trở về,nhưng tuồng như số phận đẩy đưa không cho nó trở về nhà an toàn mà nó ngược dòng người đi đến đồi hoa cỏ lau nơi nó cùng anh hay đến vào mỗi buổi chiều tà.Đi ngang qua trạm xe buýt nó chợt dừng lại,mắt nó ánh lên tia nhìn giận dữ,người đứng ở trước cổng đợi không ai khác chính là anh,lý do mà anh không đi với nó là đang ôm người con gái khác vào lòng sao,số phận trớ trêu thật,lòng ghen trong nó trỗi dậy nó tiến lại gần và tát vào mặt anh đau đớn rồi ngoảnh mặt chạy băng nhóm qua  đường chớ thây xe cộ qua lại,anh chạy theo để dẫn giải thích cho nó hiểu nhưng bất thần từ đâu chiếc xe chuyên chở phóng nhanh qua đường và lướt nhẹ qua người khiến anh nằm im bất động

 

-rầm..m…m…m..

 

Bất hốt nhiên nó quay lại thấy bóng hình anh in hẳn dưới lòng đường,nó như tắt nghỉ lặng không nói lên lời,sự tức giận bây giờ thay bằng sự hối hận,niềm đau và những giọt nước mắt,cầu cứu sự trợ giúp từ man di người,nó và anh được chuyển đến bệnh viện nhưng anh đang trong tình trạng nguy cấp.

 

Đứng ở phòng đợi mà lòng nó đau thắt lại,nước mắt đua nhau rơi xuống và rồi định mệnh đã sắp đặt,cái gì đến cũng sẽ đến nó nhận được hung tin anh đã mất…

 

Nước mắt cạn,cảm xúc cũng đã trôi theo dòng nước mắt nó trở về nhà khi đã lo vẹn toàn đám tang của anh,trên tay là dòng thư viết vội của anh để giải thích cho nó biết người con gái đó không ai khác chính là em gái của anh,có lẽ nó đã quá vội vã khi đánh giá một điều gì đó và giờ nó đã mất anh thật rồi…

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

truyen sex - Ngày nhỏ tui khóc

Tác Giả: Jenda Amni (Tiểu Yêu Tinh)



Nhỏ năm nay 18t, đang là sinh viên năm nhất ngành Quản Trị Nhà Hàng – Khách Sạn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tại một trường cực kì học nổi tiếng của thành phố. Nhỏ xinh đẹp và sành điệu, nhìn vào vẻ ngoài mặt ít ai biết được nhỏ là một cô bé dân tỉnh hiền lành, chất phác. Nhỏ tự tin và thích môi trường học năng động, đó là lý bởi nhỏ bỏ qua mọi lời khuyên ngăn từ gia đình mà lên phố học tập. 
Cậu hơn nhỏ 2 tuổi hiện đang là một đâm ra viên năm cuối ngành Công Nghệ Ôtô tại một trường học cao đẳng trong tỉnh. Cậu học không giỏi, không có khả năng đeo đuổi ước mộng mị của mình tại một trường học tên tuổi cho nên đành xét tuyển vào đây. Cậu không đẹp trai, chỉ có khuân mặt ưa nhìn nên mãi chẳng có được một thạch sùng tình đàng hoàng.
Cậu và nhỏ là đầu hàng xóm của nhau ngay từ khi còn là Cháu ngoan Bác Hồ. Cả 2 luôn cùng gắn bó với nhau chung một mái trường từ tiểu học cho đến cấp 3. Cậu là đứa con giai độc nhất vô nhị trong số phận những người bạn thân của nhỏ suốt 12 năm đi học. Nhỏ thì lại là cô bé duy nhất mà cậu nể phục, nể bởi chưng nhỏ học giỏi, năm nào cũng đạt danh hiệu học hoá giỏi lại còn cực kì diện trường học đi thi học đâm giỏi cấp thành nữa cơ chứ. Nể vì cái tính tình vong linh nhiên, thơ ngây của nhỏ, lúc nào cũng mỉm cười dù rằng là chuyện khó khăn đến mấy đi chăng nữa. 
Nhưng điều động làm cậu ghét nhất ở nhỏ cũng đích thị là cái tính chất mạnh mẽ ấy của nhỏ. Suốt thời gian lớn lên cùng nhỏ, cậu chưa lần nào thấy nhỏ rơi một giọt nước mắt nào cả. Nhiều lúc cậu cũng thường tự hỏi "Có khi nào nhỏ sinh ra mà bị thiếu tuyến lệ hay không nhỉ?”. Rồi lại tự cười mà nhủ rằng "Không khóc đôi khi cũng hay, khỏi mất công phải ngồi nghe nhỏ thở than như lũ bà tám cùng lớp.” 
Nhỏ xinh đẹp thành thử ngay từ nhỏ đã có ối chàng theo đuổi. Thế nhưng cậu chưa bao giờ thấy nhỏ cặp kè với bất luận ai cả. Mọi thời gian của nhỏ ngoài học tập ra thì cũng đồng cân vui đùa cùng lũ bạn thân hoặc tìm cậu nói chuyện. Nhỏ nói "Nhỏ không muốn tốn thời gian vào những chuyện yêu đương nhăng nhít. Cũng chẳng có thời gian mà ngồi tổn thương khi tình yêu tan vỡ.” Thế rồi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nhỏ lại cười, nụ cười hâm hâm nom cũng khá đáng yêu.
Cũng nhờ vậy mà cậu ế suốt bao năm trời qua. Đơn giản là cậu với nhỏ hay đi chung với nhau, kết quả thì ai ai cũng biết rồi đấy. Cậu bị gán là bạn trai của nhỏ. Mỗi lần cậu chú ý cô nào là y như rằng rằng lại mang tai mang tiếng bắt cá 2 tay. Nhiều người còn mang chuyện méc với nhỏ và nhỏ lại tủm tỉm cười không áp điệu thích. 
Những lúc cậu vờ trách nhỏ sao cứ ám lấy cậu khiến cậu ế vất vưởng thế này thì nhỏ lại mỉm cười bảo. "Cậu không cần phải lo ế, có ế thì đến tìm tớ. Tớ sẽ cho cậu làm chồng tớ thôi mà.” Những lúc ấy, cậu lại cảm thấy lòng mình ấm hẳm lên dù rằng biết nhỏ chỉ đùa mà thôi. Ừ thì cậu thích nhỏ thật đấy, giống như câu ông bà ta hay nói "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”. Thế nhưng nhỏ vô tâm, vô tình nào đâu chú ý đến cậu. Nhỏ xem cậu là một người bạn, cùng lắm thì là anh trai chẳng hơn chẳng kém.
Ngày nhỏ khăn gói lên phố học, cậu ra tận bến xe tiễn nhỏ. Ôm nhỏ vào lòng, cậu căn dặn đủ điều. Nào là phải biết tự chăm nom sức khỏe của mình, nào là phải ăn uống đầy đủ, nào là phải cẩn trọng với những xa hoa, cạm bẫy, hào nhoáng nơi phố thị... Rồi nhỏ lại cười tinh nghịch, trêu cậu là ông cụ non lắm lời, cứ như rằng nhỏ đi theo chồng chẳng bằng. Cậu lại cốc mạnh vào đầu nhỏ nói nhỏ tất vẩn, bảo không thèm quan hoài nhỏ nữa làm nhỏ phải nài nỉ gãy lưỡi cậu mới chịu bỏ qua.
Chiếc xe chở nhỏ xa dần, bóng một cậu trai chạy đuổi theo phía sau vẫy tay chào từ biệt. Cậu trở về nhà, kiên tâm học thật tốt, chờ ngày nhỏ trở về sẽ nói hết tình cảm của mình với nhỏ. Cậu sẽ cho nhỏ một bất ngờ, cậu sẽ cho nhỏ một mái ấm hạnh phúc. Ngày ngày cậu và nhỏ cùng đi làm, tối tối về cùng nhau làm bữa cơm ấm cúng. Cậu vẽ ra một tương lai thật đẹp, tương lai của cậu có nhỏ cạnh bên.
Tháng trước hết nhỏ về nhà, nhỏ tặng cậu một cái cà vạt màu nâu khá đẹp mắt. Cậu lại đùa vu vơ "Chẳng nhẽ bận áo thun đeo ca vát đi học à?” Nhỏ lại tít mắt cười bất tỉnh nhân sự ngưỡng, ngoài cậu ra chắc chẳng ai có ý nghĩ như vậy đâu. Cậu cũng cười theo, nụ cười chứa đựng sự hạnh phúc do món quà nhỏ tặng, do nhỏ vẫn là nhỏ của cậu.
Rồi nhỏ lại lên phố học, cậu cẩn trọng giữ gìn chiếc cà vạt. Lâu lâu lại lấy ra ngắm rồi bỗng mỉm cười như một kẻ hâm. Thời gian sau đó, cậu lên mạng học hỏi cách làm quà hanmade. Cậu muốn tự tay làm cho nhỏ một món quà, muốn nhỏ được vui. 
Từ sau lần ấy, nhỏ hầu như chẳng về thăm nhà, thăm cậu. Những cuộc gọi giữa cậu và nhỏ thưa dần, thời gian gọi ngày càng rút ngắn. Cậu lại nhủ thầm chắc nhỏ bận học. Nhỏ trước giờ vẫn tính siêng năng như thế kìa mà. Cậu tự trấn an mình bằng những gì cậu hiểu về nhỏ.
Mùa xuân năm ấy, nhỏ lại về thăm nhà nhưng nhỏ không ghé nhà cậu. Nghe mọi người bảo rằng nhỏ có người yêu, một công tử nào đó nơi thị thành. Tim cậu hốt nhiên nhói lên nhưng vẫn cố mỉm cười. Nhỏ ngốc giờ đã lớn rồi đấy, biết yêu thương xót rồi, cậu phải vui mừng cho nhỏ chứ. Vui cho nhỏ nhưng đồng thời cũng buồn cho mình, thế là giờ cậu lại chính thức thất tình rồi đấy.
Cậu mang món quà của mình sang tặng nhỏ, quà tỏ tình giờ hiển nhiên trở thành quà chúc phúc. Nhìn nhỏ hạnh phúc bên người con trai khác cậu cũng thấy yên lòng. Cánh chim nhỏ giờ đã có bến tựa bình yên, bức tranh của nhỏ giờ lại thêm trọn vẹn. Cậu trở về với giấc mộng mị của riêng mình, giấc mê chẳng bao giờ thực hiện được.
Thời gian cứ thế trôi qua, cậu chẳng có tin tức gì từ nhỏ. Cậu không dám giao thông với nhỏ, sợ người ta hiểu lầm nhỏ, sợ nhỏ bị tổn thương. Mỗi đêm cậu lại thầm lặng xếp hạc giấy, chỉ mong khi đủ 1000 con thì điều ước của cậu sẽ thành hiện thực. Cậu ước nhỏ được bình yên và vui cười như nhỏ ngày nào.
Ngày nhỏ trở về, cậu nhìn thấy ánh mắt nhỏ buồn hơn. Nhỏ gầy hẳn đi, đôi mắt thầm quầng vô vong hồn chẳng gống nhỏ như mọi khi. Nhỏ vẫn cười nhưng tiền là cười gượng. Cậu có hỏi thì nhỏ lại làm lơ đi chuyện khác, bảo mọi việc vẫn ổn, đồng cân là bởi chưng sức ép học tập mà thôi. Cậu biết nhỏ giấu cậu chuyện gì đó, cậu biết nhỏ sợ cậu lo nên không nói ra sự thật. Nhìn nhỏ lúc này cậu càng xót thương nhỏ hơn, chỉ muốn ôm nhỏ vào lonh2 nhưng lại thôi.
Rồi buổi chiều nhỏ tìm đến gặp cậu. Nhỏ không nói gì, chỉ lẳng lặng tựa đầu vào vai cậu, cảm nhận từng làn gió mát khẽ luồn qua mái tóc. Lâu lâu cậu lại nghe thấy tiếng thở dài não nuột từ nhỏ, tiếng thở dài khiến tim cậu đau thắt lên. 
"Tớ tạm biệt rồi” nhỏ khẽ thì thầm giọng nhẹ tênh, nước mắt chựcdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat  trào ra. Cậu ôm lấy nhỏ trong vòng tay mình, lần đầu nhỏ khóc lại là khóc cho một người con trai khác. Cậu cảm thấy ganh ghẻ do đều đó, nhưng cũng cảm thấy yên ủi vì chưng người nhỏ tựa vào lại là cậu. Cậu khẽ lau nước mắt cho nhỏ, bỗng dưng lại bật lên một câu đùa vu vơ "Đừng khóc nữa, cậu có ế thì tớ sẽ lấy cậu mà.”. Rồi cậu lại tự cốc đầu mình, có ai an ủi người thất tình giống cậu chăng.
Nhỏ ngừng khóc, mở to mắt nhìn cậu đầy sự ngạc nhiên. Bất đột nhiên nhỏ bật cười "Ừ, sau này tớ sẽ làm vợ cậu. Cậu không được trốn đấy nhé.”. Nụ cười lại trở lại với nhỏ, nhỏ vẫn là nhỏ mà cậu yêu thương, vẫn vong linh nhiên và mạnh mẽ như trước đây. Cậu ôm chặt chịa lấy nhỏ trong vòng tay mình, lòng rộn lên niềm vui nho nhỏ. "Ừ nhất định tớ sẽ lấy cậu” cậu khẽ thì thầm vào tai nhỏ. Ngày mai nắng lại lên, ngày mai nhỏ sẽ trở lại phố học tập. Và tương lai nhỏ lại sẽ mỉm cười, nụ cười tinh nghịch buổi ban mai.